Trong chớp mắt, bên trong Đại Lý tự đã bắt đầu xuất hiện sát khí.
Diệp Đinh nhấc mũi kiếm, đang định truyền hiệu lệnh, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hý dài, có tiếng người quát: "Tất cả dừng tay cho trẫm!"
Giống như tiếng sấm sét nổ tung, trong đầu Diệp Đinh trống rỗng, kinh ngạc ngước mắt nhìn người từ xa đi tới.
Ngự lâm quân Huyền Giáp bày trận phía sau, dẫn đầu là người mặc long bào chưa kịp thay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Nhị ca..." Diệp Đinh khẽ gọi.
Ngụy Uyên tung người xuống ngựa, long bào kéo lê trên mặt đất, y phất tay áo phẫn nộ quát: "Ai dám động vào quân hậu!"
Đám người Đại Lý tự nghe vậy quỳ xuống, cúi đầu không nói.
Ngụy Uyên bước mấy bước đến trước mặt Diệp Đinh, nghiêm khắc nói: "Vu Nhược, ngươi nhất định phải cầm kiếm chỉ vào nhị ca?"
Diệp Đinh lúc này mới hoàn hồn, phát hiện kiếm trên mình chưa kịp thu hồi, mũi kiếm đối diện tim của Ngụy Uyên.
Coong - kiếm từ trên tay rơi xuống đất, Diệp Đinh nhìn bàn tay trống rỗng, hoảng hốt liếc mắt nhìn Ngụy Uyên: "Nhị ca... Ta..."
Ngụy Uyên chậm rãi tiến lên hai bước ôm Diệp Đinh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu dàng nói: "Nhị ca hiểu...Đừng sợ, giao cho nhị ca."
Diệp Đinh nhắm mắt, muốn nói gì đó thì bỗng nhiên phần gáy đau xót, kêu một tiếng đau đớn rồi chìm vào không gian tối tăm.
Ngụy Uyên ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của Diệp Đinh, vòng qua đầu gối hắn ôm lấy người.
Lúc ngẩng đầu, thần sắc của Ngụy Uyên không còn nửa phần dịu dàng, lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/1037697/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.