Hai tuần sau là ngày tôi xuất viện.
Trần Kỳ lái xe đến giúp đỡ. Tôi vẫn còn đang hãm sâu vào đau buồn khi mất đi đứa bé, trên đường đi, ba người chúng tôi đều lặng yên không nói.
Lái xe vào tiểu khu, lại có hai cảnh sát đang đợi trước cửa nhà.
Tôi có chút không vui: “Lại có chuyện gì nữa? Ở bệnh viện đều hỏi bao nhiêu lần rồi, sao còn đuổi tới nhà nữa?”
Bác Sinh kéo kéo tay của tôi, hỏi: “Hai vị có chuyện gì không?”
Một người cảnh sát nói: “Anh là Kim Bác Sinh nhỉ, có vụ án, mời anh đi đến cục hỗ trợ điều tra một chút.”
Bác Sinh nhìn tôi một chút, Trần Kỳ vội vàng nói: “Có việc thì cậu đi làm đi, hôm nay tớ không có việc làm, trong nhà có tớ trông rồi.”
Bác Sinh cảm kích vỗ vỗ vai Trần Kỳ, lại nói với tôi: “Ngoan, em ở nhà nghỉ ngơi đi, chẳng qua chỉ là lặp lại một lần nữa, đi có xíu là về rồi.”
Bác Sinh đi với cảnh sát. Tôi kìm nén bực bội trong lòng, vừa vào cửa liền quăng túi lên ghế sô pha, quát: “Hỏi bao nhiêu lần rồi, có để yên không hả!”
“Tớ biết việc cứ để các cậu nhớ lại chuyện này khiến cậu khó chịu trong lòng.” Trần Kỳ còn nói: “Nhưng mà, tớ cảm thấy hai cảnh sát vừa mới kêu Bác Sinh đi không phải vì chuyện tai nạn ô tô.”
Tôi nhìn cậu ấy.
Trần Kỳ nói: “Hai cảnh sát vừa rồi đều có giọng nơi khác, cậu không phát hiện ra sao?”
Tôi sững sờ: “Là người bên ngoài, vậy thì sao?”
Trần Kỳ: “Tớ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-gai-mo-coi/1064797/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.