"Tiểu Từ, cậu đi lấy đồ chơi và đồ ăn vặt trong xe xuống rồi đem vào trong nhé."
"Người đàn ông dắt Túc Túc đến xe, nói với tàu xếở ghế lái rồi bế theo Túc Túc ngồi vào ghế sau xe.
Trước đây Túc Túc đã từng ngồi chiếc xe như vậy, bé nhớ rõ là ngày mẹ đưa bé đến cô nhi viện.
Nhìn thấy đồ chơi cùng đồ ăn vặt, bạn nhỏ trong cô nhi viện lũ lượt chạy tới như ong vỡ tổ.
Người đàn ông không biết từ đâu lấy ra một chiếc kẹo bọc vỏ màu hồng phấn đặt vào lòng bàn tay Túc Túc, định dùng để dỗ Túc Túc nếu bé khóc nháo.
Nhưng túc Túc lại không khóc.
Bé ngoan ngoãn cụp mắt xuống, cầm viên kẹo trong lòng bàn tay không mở ra, nhỏ giọng nói:" Cảm ơn chú. "
Người đàn ông hỏi:" Sao con không ăn? Để chú bóc nó ra giúp con nhé. "
Túc Túc lắc đầu, ngẳng đầu nghiêm túc nói.
" Nơi chú dẫn con đi còn có những bạn nhỏ khác nữa, lỡ không đủ ăn thì làm sao bây giờ. "
Vào mỗi lần cô nhi viện phát đồ ăn nhẹ, Túc Túc có thói quen để lại đồ ăn vặt đến cuối cùng vì những đứa trẻ nhỏ hơn bé sẽ không đủ ăn.
Nghe vậy, người đàn ông hiển nhiên sửng sốt.
Anh không khỏi dùng tay xoa đầu Túc Túc, ấm áp nói:" Không cần đâu, con cứ ăn đi. "
Cuối cùng Túc Túc vẫn không ăn viên kẹo kia.
Xe chạy xuyên qua con đường chính của thành phố cổ, bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-dang-thuong-tro-thanh-doan-sung-cua-dai-lao-trong-chuong-trinh-thieu-nhi/2812038/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.