Trời vẫn đang còn mưa, bên ngoài cửa sổ xe là màn đêm vô tận.
Không khí trong xe vô cùng yên lặng, trợ lý Lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh mắt lén nhìn vào kính chiếu hậu, mang tất cả sự kinh ngạc nuốt vào trong bụng.
"Bùi gia, khăn lông." Vệ sĩ ngồi ở hàng ghế sau đưa cho Bùi Xuyên một cái khăn lông sạch sẽ.
Trời mưa quá lớn nên trên người Bùi Xuyên cũng bị ướt, mái tóc đen ướt một nửa, trên gương mặt lạnh lùng còn có bọt nước chảy xuôi xuống dưới theo đường cằm ưu việt, quần tây bên dưới đã ướt hơn phân nửa.
Bên tay trái hắn còn đang ôm Lâm Tuế Từ cả người ướt đẫm, giơ tay phải nhận lấy khăn lông vệ sĩ đưa, nhẹ nhàng chà lau nước mưa trên mặt người trong ngực.
Thấy thế, vệ sĩ há miệng thở dốc, cuối cùng cưỡng ép bản thân nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Vốn dĩ ý của gã là đưa khăn cho Bùi gia lau nước mưa trên người trước cơ mà.
Sao lại.....
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tuế Từ tái nhợt, cho nên có thể dễ dàng nhìn thấy dấu vết bàn tay in trên gò má đã sưng lên, khóe miệng cũng bị rách.
Cậu bị thương rất nghiêm trọng, hình như không chỉ ăn một cái tát trên mặt, càng không nói đến những vết thương xanh tím trên người, không biết tại sao lại bị đối xử tàn độc đến vậy.
Bùi Xuyên nhấp môi, cố gắng làm cho động tác của mình nhẹ nhàng hơn, lau khô nước mưa trên mặt đối phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-dang-thuong-cua-bui-tien-sinh-sieu-ngoan-ngoan/3352669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.