Cơ thể Lâm Tuế Từ cứng đờ, phảng phất như máu trong người đều bị đông cứng, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.
Từng lời nói của Giang Hồng Vũ đều đang quanh quẩn bên tai cậu, giống hệt như một nhát kiếm lạnh băng, phá nát hết tất cả những hi vọng đang len lói trong lòng cậu.
Cậu hơi hé môi, nghe được âm thanh run rẩy của bản thân, "Con không hiểu ba đang nói cái gì..."
"Con..., có phải Giang Nhạc đã nói gì đó phải không, con không làm gì cả, con, là con đã cứu nó... "
Lâm Tuế Từ nói năng lộn xộn để giải thích.
"Lâm Tuế Từ, mày làm cái gì thì trong lòng mày rõ nhất." Giang Hồng Vũ ở đầu bên kia điện thoại dường như đã không còn kiên nhẫn.
Rõ ràng hắn luôn ôn hòa, nho nhã nhưng lúc này từ ngữ nói ra lại lạnh băng, đánh gãy quan hệ cha con của cả hai: "Nhà họ Giang đối xử với mày không tệ, mày lại lấy oán trả ơn."
Đầu Lâm Tuế Từ trống rỗng, nước mắt trong suốt không tiếng động, không hay biết mà rơi xuống, cậu ngẩn ra một lát rồi như nhớ tới cái gì mà nghẹn ngào giải thích: "Không phải... Con không có, cha, Giang Nhạc mới là --"
Một lần nữa, Giang Hồng Vũ đánh gãy lời cậu: "Về sau mày tự lo cho bản thân đi."
Đôi mắt mở to của Lâm Tuế Từ phủ kín bởi một tầng nước mắt, ngơ ngác mà nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, nước mắt ấm nóng không tiếng động rơi xuống dọc theo gương mặt trắng bệch, thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-dang-thuong-cua-bui-tien-sinh-sieu-ngoan-ngoan/3344221/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.