Tôi chống cằm lên tay , nhìn anh chằm chằm .
" Anh thật sự không tức giận à ? "
Lục Trạch nhìn tôi , trong mắt ánh lên ý cười
" Em nói xem anh có thực sự tức giận không ? "
Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một chút , lắc đầu rồi lại gật đầu .
Một lúc sau , tôi dứt khoát nhào vào lòng anh .
Lục Trạch đỡ lấy eo tôi, anh bỏ điện thoại xuống bàn
" Sao nào ? Muốn dỗ dành anh à ? "
Tôi ngoan ngoãn thuận theo ý anh mà gật đầu , sau đó ôm lấy cổ anh
Lục Trạch không có động tác khác , như yên lặng chờ đợi tôi diễn kịch .
" Lúc vừa nãy vẫn còn là bé mít ướt , giờ đã thành mèo con dính người rồi " Anh bật cười xoa đầu tôi
Tôi phồng má nhìn anh , nhưng rất nhanh sau đó lại thấy Lục Trạch đỏ mắt .
Cái người này sao mà thay đổi cảm xúc nhanh thế ?
Lục Trạch ôm lấy eo tôi , khẽ thì thầm:
" Bảo bối , sau này không được giấu anh chuyện gì nữa . "
" Đừng tự mình giải quyết vấn đề .... Ông đây đau lòng cho em . Hiểu không ? "
" Đừng để bản thân gặp nguy hiểm , sau khi đi học thì về nhà ngoan ngoãn đợi anh nấu cơm cho em "
Tôi nhẹ nhàng trấn an anh :
" Được rồi . Đều nghe anh cả . "
Nâng khuôn mặt đỏ ửng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-trong-long-lao-dai/3742265/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.