Lục Trạch nhìn tôi như đang chờ đợi , sau đó xoay người đóng cửa lại .
Vào lúc cánh cửa khép lại , cảm xúc phút chốc bùng phát
Tôi phải nói với anh ấy như thế nào đây ?
Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu ...... Tôi không dám nói cho anh biết về cuộc sống đáng xấu hổ của mình .
Tôi phải thừa nhận tôi bị mẹ ruột vứt bỏ ?
Hay là vì là con gái nên trở thành cây hái tiền của mẹ ?
Hoặc là ...... không còn ai yêu thương tôi nữa ?
Tôi ngồi bệt xuống sàn , nước mắt tuôn ra không kiểm soát .
Cảnh cửa đột nhiên mở ra , một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi .
" Bảo bối , đừng khóc . Anh sai rồi "
Được anh ôm vào lòng không hiểu sao khiến tôi muốn khóc to hơn
" Hức .... không phải.... không phải nói là đi rồi à..... anh quay lại làm cái gì .....huhuhu "
Lục Trạch ngày càng ôm chặt hơn
" Ngoan , đừng khóc có được không ? Khóc làm tim anh sắp vỡ vụn rồi ."
" Nếu em không muốn nói thì chúng ta không nói nữa . Không khóc nữa , chúng ta đi ăn khuya nào ."
Lục Trạch ôm tôi lên . Cằm tôi tựa lên vai anh , cả người cứ như thế bị nhấc bổng lên .
Thấy tôi nín khóc , anh khẽ thở phào một hơi .
" Em muốn ăn gì ? " Lục Trạch ân cần hỏi tôi
" Anh nấu gì thì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-trong-long-lao-dai/3742262/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.