Tôi ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống phòng y tế , không dám chậm trễ một giây nào .
Lục Trạch nói được làm được , không chừng sẽ trực tiếp ôm tôi đến phòng y tế
Dường như lúc chạy qua người anh , tôi lại thấy anh hình như có hơi thất vọng thì phải .
Tôi cũng không nghĩ nhiều , chỉ muốn nhanh chóng thoát thân .
Lục Trạch bước vài bước đã đuổi kịp tôi .
Anh kéo lấy cổ áo tôi , xách tôi như gà con đến phòng y tế .
" Cục cưng chạy nhanh thế làm gì ? Anh cũng đâu có ăn thịt em "
Tôi vừa sợ bị người khác phát hiện vừa ngại ngùng nói nhỏ với anh
" Lục Trạch , anh đừng lôi em . Mọi người đang nhìn kìa "
Lục Trạch cà lơ phất phơ đáp lại lời tôi : " Không cần lo lắng , đối tượng là anh thì có gan trời cũng không dám mở miệng "
" Không phải " Tôi phồng má trợn mắt nhìn anh
Lục Trạch nhíu mày , cũng không thả tôi xuống
" Vậy lời này của em là có ý gì ? "
Tôi hơi ngây người , sao hôm nay Lục Trạch lại để tâm đến vấn đề này nhỉ ?
Trông anh cũng không vui vẻ cho lắm .
Hình như tôi cũng đâu có làm gì chọc giận đến anh ấy
" Anh sao thế ? "
" Không sao . Nhanh đến phòng y tế đi "
Lục Trạch thả tôi xuống đất , hai người một trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-trong-long-lao-dai/3742259/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.