Tôi giật b.ắ.n mình , đại não đứng hình 5s sau đó vội vàng quay đầu đi nơi khác .
" Không ... không phải . Xin lỗi "
" Không phải , cậu xin lỗi cái gì cơ ?" Lục Trạch hơi buồn cười
Tôi lập tức im miệng , sợ anh cười mình .
Hồi nhỏ tôi có tật nói lắp , bây giờ rõ ràng đã không còn bị nhiều như lúc trước rồi .
Thế nhưng trước mặt Lục Trạch là tôi lại nói lắp liên tục .
Thật sự xấu hổ c.h.ế.t mất .
Lục Trạch nhìn khuôn mặt đỏ hồng lên của tôi , sau đó cười khẽ .
Sao đột nhiên tôi thấy cậu ấy không giống trùm trường tàn bạo cho lắm nhỉ ?
Theo hiểu biết của tôi .... hmm
Trùm trường không phải sẽ cool ngầu , không thích cười mà.
Ngoại trừ cái đầu bạch kim với tính cách nhiều lúc hơi ngang ngược ra thì .......
Đây rõ ràng là lưu manh thích trêu ghẹo con gái nhà người ta .
" Bạn cùng bàn mới trông ngốc thật " Lục Trạch cảm thán
Tôi làm như không nghe thấy lời cậu ấy , tiếp tục làm bài .
Lục Trạch cũng không nói tiếp , ngồi nghịch ngợm xoay bút .
[..... ]
Nhiều ngày sau đó , tôi càng ngày càng không sợ cậu ấy nữa .
Lục Trạch bình thường không có việc gì thì sẽ nằm ngủ trên bàn .
Cậu ấy nói với tôi nếu muốn ra ngoài thì phải nói với cậu ấy , không được ngồi im chịu c.h.ế.t .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-trong-long-lao-dai/3742252/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.