🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gần như cả buổi học đó , Lục Trạch không có hành động nào khác

Cậu ấy chỉ nằm ngủ hết cả buổi học . Kỳ lạ là giáo viên không hề nhắc nhở cậu ấy .

Đến khi hết giờ , Lục Trạch vẫn không có dấu hiệu thức giấc .

Nghĩ đến vẻ mặt của cậu khi bị đánh thức vào buổi sáng làm tôi không dám động đậy , chỉ ngồi im ở phía trong làm đề đợi Lục Trạch thức dậy .

Ánh mắt mọi người trong lớp khi lướt qua tôi đều mang vài phần thương cảm .

Một lúc lâu sau , một cậu nam sinh từ ngoài bước vào . Khi nhìn thấy tôi và Lục Trạch còn ngồi trong lớp , cậu ta thoáng qua vẻ kinh ngạc .

Cuối cùng vẫn là thu lại ánh mắt , vỗ vài cái vào người Lục Trạch .

" Trạch ca , đi thôi "

Lục Trạch từ từ mở mắt , cậu nhìn xung quanh lớp .

Sau đó chạm vào tôi đang ngồi bên cạnh .

Tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn mình , cả người có chút cứng ngắc , không dám nhìn cậu ấy

Lục Trạch nhìn thấy bộ dáng của tôi, hơi buồn cười : " Bạn cùng bàn mới , không về nhà à ?"



Tôi cúi đầu , lại bắt đầu nói lắp : " Tôi ... tôi...."

Lục Trạch cúi đầu cười nhẹ :" Được rồi , đừng nói nữa . Về nhà đi "

Phó Diên trợn tròn mắt . Đậu má, Trạch ca cũng biết cười luôn hả trời ???

Lục Trạch kéo Phó Diên ra ngoài cửa , trước khi đi còn nhìn tôi một cái .

" Bạn cùng bàn mới , về nhà đi . Đã muộn rồi "

Tôi gật đầu , nhưng lại ngồi im nhìn Lục Trạch rời khỏi lớp

Đến khi cậu ấy đi khuất bóng , tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà dọn dẹp sách vở trên bàn .

Ra đến công trường , tôi nhanh chóng nhìn thấy xe của cha dượng . Ông ta thấy tôi ra khỏi trường thì vui vẻ cười .

Còn tôi , nhìn thấy ông ta chỉ thấy sợ hãi và kinh tởm .

Ban đầu , tôi rất thích cha dượng , tôi nghĩ rằng ông ta là người đã chấp nhận cho mẹ con tôi một mái ấm

Thế nhưng , bề ngoài ông ta hiền lành , điềm đạm . Nhưng tôi lại phát hiện ra , khi tôi không có ở nhà , ông ta lén vào phòng riêng của tôi . Ông ta nằm lên giường của tôi , lấy quần áo của tôi ra ngửi trông vô cùng biến thái .

Tôi vốn ít nói , lại sợ ông ta làm gì đó nên chỉ dám xin mẹ cho ra ngoài ở riêng để tiện đi học . Tôi biết mẹ sẽ đồng ý .



Không phải vì chiều chuộng tôi mà vì bà đã sớm chán ghét đứa con gái là tôi rồi .

Mỗi tháng bà chuyển cho tôi 5000 tệ phí sinh hoạt , thi thoảng hỏi han vài câu

Ngẩn ngơ một lúc , tôi quyết định xoay người quay lại trường .

Chưa đi được bao xa thì Lâm Việt Hoàng bước ra khỏi xe đến túm tay tôi lại

Lâm Việt Hoàng chính là cha dượng của tôi

" A Hạ , mẹ con đang đợi . Lên xe đi "

Tôi giãy ra khỏi tay ông ta , nhìn thẳng vào con người đê tiện kia

" Tôi bận , bảo mẹ tôi không cần đợi nữa "

Nào ngờ ông ta lại trực tiếp lôi tôi về phía cái xe :" Không được , con nhất định phải đi "

Tôi hoảng loạn . Trong phút chốc không biết làm thế nào , cắn mạnh vào tay ông ta .

Lâm Việt Hoàng bị đau , buông tay tôi ra . Sau đó cho tôi một bạt tai

" Mẹ mày , tao đã dung túng mày quá rồi đúng không ? Lên xe cho tao "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.