Gần như cả buổi học đó , Lục Trạch không có hành động nào khác
Cậu ấy chỉ nằm ngủ hết cả buổi học . Kỳ lạ là giáo viên không hề nhắc nhở cậu ấy .
Đến khi hết giờ , Lục Trạch vẫn không có dấu hiệu thức giấc .
Nghĩ đến vẻ mặt của cậu khi bị đánh thức vào buổi sáng làm tôi không dám động đậy , chỉ ngồi im ở phía trong làm đề đợi Lục Trạch thức dậy .
Ánh mắt mọi người trong lớp khi lướt qua tôi đều mang vài phần thương cảm .
Một lúc lâu sau , một cậu nam sinh từ ngoài bước vào . Khi nhìn thấy tôi và Lục Trạch còn ngồi trong lớp , cậu ta thoáng qua vẻ kinh ngạc .
Cuối cùng vẫn là thu lại ánh mắt , vỗ vài cái vào người Lục Trạch .
" Trạch ca , đi thôi "
Lục Trạch từ từ mở mắt , cậu nhìn xung quanh lớp .
Sau đó chạm vào tôi đang ngồi bên cạnh .
Tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn mình , cả người có chút cứng ngắc , không dám nhìn cậu ấy
Lục Trạch nhìn thấy bộ dáng của tôi, hơi buồn cười : " Bạn cùng bàn mới , không về nhà à ?"
Tôi cúi đầu , lại bắt đầu nói lắp : " Tôi ... tôi...."
Lục Trạch cúi đầu cười nhẹ :" Được rồi , đừng nói nữa . Về nhà đi "
Phó Diên trợn tròn mắt . Đậu má, Trạch ca cũng biết cười luôn hả trời ???
Lục Trạch kéo Phó Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-trong-long-lao-dai/3742249/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.