Ô tô đi đến cửa biệt thự nhà họ Cận thì dừng lại.
Tiểu Bảo giở trò cũ, muốn để Giang Tiêu Tiêu ôm mình tiếp, ai ngờ bé vừa giơ tay ra lại bị ôm vào lồng ngực rộng hơn.
Tiểu Bảo uốn éo, bị Cận Tri Thận ôm vào nhà với vẻ không tình nguyện.
Sau khi ăn xong, người nhà họ Cận có thói quen ngồi quây quần bên nhau trò chuyện, hôm nay cũng không ngoại lệ. “Con nhớ hình như cuộc thi của Tiểu Bảo sắp diễn ra rồi, cụ thể là ngày mấy ấy nhỉ?” Cận Tri Dực cười hỏi.
Bà Cận nhìn anh ta với ánh mắt trách cứ: “Hai ngày sau, con làm chủ mà thế à?” “Ôi trời, con đãng trí quá, Tiểu Bảo cổ lên nhé, đến lúc đó chủ đi cổ vũ cho cháu, cháu nhớ cầm giải nhất về cho chú xem đấy." Cận Tri Dực nháy mắt với Tiểu Bảo. “Có được giải nhất không không quan trọng, đứng thứ nhất từ dưới lên thì cũng là cháu ông.” Ông Cận nói năng khí phách.
Cận Tri Dực nhún vai, tỏ vẻ bỏ tay.
Tiểu Bảo nói giọng giòn giã: "Ông nội, mục tiêu của cháu là giải nhất
Cả nhà sửng sốt, sau đó mọi người đều bật cười.
Trong đó Cận Tri Dực cười vui vẻ nhất, thắng nhóc này tinh quái lắm, sợ rằng lớn lên còn khó chơi hơn ba nó, không hổ là con trai của anh anh ta.
Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo vào lòng, hôn bé một cái, khen: “Bé cưng con giỏi quá.
Tiểu Bảo được mẹ khen hơi xấu hổ, ôm cổ Giang Tiêu Tiêu và cọ, rồi mời cô: “Mẹ ơi, mẹ đến xem con thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685896/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.