Một lát sau, Tiểu Bảo từ xa chạy lại, Giang Tiêu Tiêu kéo bé đi vào bên trong.
Lục Tranh cũng đi đến, nói với Giang Tiêu Tiêu: “Chốc nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, anh dẫn hai người đến nơi yên tĩnh hơn.”
“Được ạ”.
Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười với anh ấy, đôi mắt cong cong, tươi tắn và xinh đẹp.
Lục Tranh ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên vẻ si mê.
Ngay sau đó lại bị anh ấy nhanh chóng che giấu, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã như bình thường.
Lục Tranh nhìn Giang Tiêu Tiêu, chợt mỉm cười.
Hiện tại cô sống rất tốt, trông xinh đẹp, động lòng người hơn xưa kia, có thể thấy được cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh người no.
Như thế là đủ rồi, chỉ cần em ấy hạnh phúc là đủ, mình có thể buông tay được rồi. Lục Tranh khổ sở mà nghĩ, trong lòng thoáng buồn.
“Anh Lục Tranh!” Một giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên xen vào kéo tâm trí Lục Tranh trở lại.
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chú ý đến có một cô gái đứng bên cạnh Lục Tranh.
Dường như cô ta rất thân mật với Lục Tranh, có điều anh ấy không giới thiệu cô cũng không tiện hỏi.
“Chào em, chị là Giang Tiêu Tiêu Giang Tiêu Tiêu tự giới thiệu.
Cô gái mỉm cười ngoan ngoãn: “Chào chị, thật ra em sớm đã được nghe đến tên chị rồi, anh Lục Tranh nói hôm nay chị sẽ đến, em mong chờ lắm đấy."
Giang Tiêu Tiêu duy trì vẻ tươi cười, cô bé này nhiệt tình quá.
Nhưng không hiểu sao cô lại không thích điều này chút nào, cô cứ có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685871/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.