Sau khi đến bệnh viện, Cận Tri Thận hỏi: “Anh ở lại đi kiểm tra với chủ nhé?”
Cận Tri Dực lắc đầu nguầy nguậy ngay: “Ôi đừng, anh, anh cứ về công ty đi làm đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa." “Nhưng chân chủ.
Cận Tri Dực chỉ vào bác sĩ và y tá, nói không chút khách sáo: “Có họ là đủ rồi, dù sao anh ở đây cũng không giúp được gì."
Cận Tri Thận cạn lời, quăng cho anh ta một câu: “Ai thèm quan tâm chú.”
Rồi xoay người rời đi.
Rốt cuộc vẫn không yên tâm, cho nên Cận Tri Thận đành phải đi tìm Tổng Thanh Uyển, nhờ cô trông Cận Tri Dực.
Dĩ nhiên Tổng Thanh Uyển đồng ý, đồng thời cũng thầm hâm mộ tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Chẳng phải người ta hay nói trong nhàquyền quý không tồn tại tình thân, nhìn hai anh em bọn họ là biết không phải như vậy.
Mất hai tiếng đồng hồ mới kiểm tra xong, Tống Thanh Uyển hỏi: “Anh có cần gọi anh trai anh đến đón không?” “Đừng, tôi vẫn chưa muốn về
Tống Thanh Uyển im lặng, thầm nghĩ cậu lớn này lại phát điên gì nữa đây.
Cận Tri Dực nhìn cô ấy, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cô đi dạo với tôi một lát đi, đã lâu rồi tôi chưa ra ngoài, ở nhà suốt sắp mốc meo cả lên rồi.
Có khi đầu tôi mọc nấm rồi đây này, cô xem giúp tôi đi.”
Tổng Thanh Uyển cạn lời thật sự, rồi cô ấy nói một cách uyển chuyển: “Tôi còn bận việc khác, hay là cậu hai bảo người nhà anh dẫn đi dạo đi.”
Cận Tri Dực lã chã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685866/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.