Tối hôm đó, Tống Thanh Uyển không được ngon giấc.
Tuy ban ngay đi làm, cô ấy bỏ ngoài tại những lời đồn đãi, nhưng đó đều là những lời công kích cá nhân đầy ác ý, làm sao cô ấy hoàn toàn không quan tâm cho được?
Huống hồ sớm muộn gì Cận Tri Dực cũng sẽ xuất viện, còn cô ấy vẫn phải ở lại, ở lại rất lâu.
Về sau, những người đồng nghiệp kiểu gì cũng phải chạm mặt, bây giờ bị cô lập, sợ rằng sau này sẽ bị châm chọc.
Trong khoảnh khắc, cô ấy thật lòng hy vọng Cận Tri Dực có thể mang mình đi cùng, thế nhưng cô ấy cũng biết đó chỉ là ước mong xa vời
Tống Thanh Uyển lắc đầu như không muốn suy nghĩ thêm nữa. Sự mệt mỏi của một ngày đổ ập xuống, cuối cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tổng Thanh Uyển sửa sang lại bản thân rồi đi làm, việc đầu tiên cô ấy làm khi đến bệnh viện là đến phòng bệnh bôi thuốc cho Cận Tri Dực.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều.
Còn Cận Tri Dực vẫn mang vẻ chán chường, ngay khi nhìn thấy Tống Thanh Uyển, trông anh ta mới lên tinh thần một chút.
“Tôi còn tưởng hôm qua cô giận rồi chứ." Cận Tri Thận nói.
Tống Thanh Uyển bày ra vẻ mặt không hiểu ra sao: “Tôi giận gì cơ?”
Vừa nói, cô ấy vừa chia thuốc xong xuôi, rồi nói tiếp: “Được rồi, đừng nói nữa, mau bối thuốc lên thôi.”
Lúc này Cận Tri Dực đã ngoan ngoãn nằm sấp xuống, anh ta cau mày, nói: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685850/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.