“Sao vậy? Lẽ nào em không muốn kết hôn với anh sao?" Thấy Giang Tiêu Tiêu không trả lời, Cận Tri Thận nói với giọng tủi thân. Giang Tiêu Tiêu hãy còn đang kinh ngạc, chợt nghe thấy giọng điệu oán trách của Cận Tri Thận thì không nhịn được mà bật cười. “Gì vậy... em chỉ là nhất thời không phản ứng kịp thôi mà” “Với lại, có ai như anh không cơ chứ, nói đăng ký kết hôn sao mà đơn giản như thế.” Giang Tiêu Tiêu vừa nghĩ sắp phải trở thành vợ của anh, thành người phụ nữ duy nhất của anh trong đời này, cô lại cảm thấy có chút khó tin. “Anh muốn ngày này đến từ lâu rồi, cũng không tính là bất ngờ, anh chỉ sợ em chưa chuẩn bị tinh thần để kết hôn với anh, thế nên mới nhẫn nhịn đến giờ.”. Cận Tri Thận nói rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh quỳ một chân trên mặt đất, nói với cô bằng giọng thâm tình: “Tiêu Tiêu, em có bằng lòng trở thành vợ anh không?" “Em đồng ý, em đồng ý, em đồng ý!” Giang Tiêu Tiêu nói ba lần liên tục, cảm động đến rơi nước mắt. Cận Tri Thận nhận được câu trả lời của Giang Tiêu Tiêu, không nhịn được nữa mà ôm chầm lấy cô và hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, giống như đang thưởng thức một món ăn mỹ vị, từ từ miêu tả hình dáng đôi môi của cô, làm cô có cảm giác tê dại. Giang Tiêu Tiêu đáp lại nụ hôn của anh, trong đầu không kìm được mà nghĩ lại quá trình hai người bọn họ từ quen nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, trong đó trải quai vô vàn trắc trở mới đi đến ngày hôm nay, đúng là không dễ dàng. Nhưng cũng nhờ tình cảm không dễ có được này mới khiến tình yêu của bọn họ được bền chắc, bất kỳ ai cũng không thể phá võ. Hiện tại, mành lá trong văn phòng chủ tịch được kéo lên, mọi khung cảnh bên trong đầu hiện ra rõ ràng trước mắt các nhân viên khác. Vừa khéo bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, mọi người cũng đang ở trong khu nghỉ ngơi, ai nấy đều thấy được hình ảnh làm người ta đỏ mặt ấy. Các cô gái ở bên ngoài nhao nhao quăng ánh mắt hâm mộ, không nghĩ tới chủ tịch đại nhân bình thường nghiêm túc lại cũng biết sến sẩm như thế. “Chủ tịch của chúng ta chung thủy thật đó, kể từ khi chị Tiêu Tiêu đến, chưa bao giờ thấy trong văn phòng của anh ấy có người phụ nữ nào khác nữa” “Còn phải nói là, chủ tịch đại nhân vừa đẹp trai vừa giàu có, lại còn chung thủy, quả thật là tình nhân trong mộng của tôi rồi, chị Tiêu Tiêu may mắn quá.” “Hày, cũng chỉ có người phụ nữ ưu tú như chị Tiêu Tiêu mới xứng đối với anh ấy" Tiếng bàn tán sôi nổi của những cô gái xung quanh chui vào trong tại Tử Vũ, cô ta nhìn hai người ôm ấp thắm thiết trong phòng, cảm thấy không cam lòng. Vì cớ gì người phụ nữ lại có thể được anh yêu thương như thế, rõ ràng người bầu bạn bên cạnh anh lâu nhất là cô ta, nhưng vì sao anh lại không thể lựa chọn cô ta... "Tử Vũ, tan tầm chúng tôi định đi ăn, cô có muốn đi không cùng không?” Trong lúc Tử Vũ đang ngập chìm trong nỗi căm hờn, một giọng nữ bỗng quấy nhiễu suy nghĩ của cô ta. Tử Vũ ngẩng đầu lên, phát hiện cô nàng này chính là người vừa hóng chuyện xôm nhất, ngay lập tức trút cơn giận lên đối phương. “Biến đi! Đừng làm phiền tôi!” | Thái độ của Tử Vũ khá hung ác, làm những cô gái chưa từng trải này hoảng sợ. Cô nàng kia rời đi với vẻ giận dữ, lúc đi còn lẩm bẩm: “Không đi thì không đi, hung dữ như như thế làm gì, tôi đều có trêu chọc gì cô.” Nếu cô ấy biết những nhiệm vụ mà Tử Vũ từng làm trước kia, có lẽ cô ấy sẽ không nói như vậy. Giang Tiêu Tiêu nép vào lòng Cận Tri Thận, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Cô nghĩ đến việc bọn họ vừa còn hôn môi, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng vì xấu hổ. Cô giấu cả người vào trong lồng ngực của Cận Tri Thận, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại không kéo mành xuống... như thể chẳng phải vừa bị người khác thấy hết rồi à..." Cận Tri Thận nhìn theo hướng tay cô chỉ, cũng phát hiện mọi người bên ngoài, ánh mắt sắc bén lia về phía đó, bọn họ vội vàng chuyển tầm mắt đi. “Đúng vậy, tôi cũng vừa mới biết tin tức này thôi, hình như mợ chủ có chuyện gì đó nên chủ tịch mới đưa ra quyết định lâm thời, có điều tin tức này hoàn toàn chính xác, bây giờ hai người bọn họ đang đi đến Cục dân chính rồi” Trợ lý chưa kịp nói thêm gì thì bên phía Cận Tri Dực vang lên tiếng cắt đứt cuộc gọi. Anh bật cười, có lẽ cậu hai vội vàng báo tin cho người trong nhà. Trong Cục dân chính, Giang Tiêu Tiêu ngồi trước ống kính mà lòng bối rối. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến nơi này, với cô mà nói Cục dân chính là một nơi quá xa vời. Dù cho ngày trước yêu đương với Lam Quân Hạo, cô cũng không bao nghĩ tới có một ngày mình sẽ kết hôn với anh ta. Hứa hẹn thuở niên thiếu chẳng bao giờ đáng tin. Mặc áo sơ mi trắng, tóc được buộc lên gọn gàng, hết thảy đều trông thật thiêng liêng. Giang Tiếu Tiếu nhìn Cận Trị Thận ở bên cũng thấp thỏm như mình, nụ cười trên môi anh hơi cứng ngắc. Cô nhịn không được bật cười, nói nhỏ: “Không ngờ Chủ tịch Cận chinh chiến thương trường bao năm cũng sẽ căng thẳng đấy.” Cận Tri Thận nhận ra sự chế nhạo trong lời nói của cô, anh mỉm cười đáp: “Chẳng phải là vì người sắp chung sống cả đời với anh là em, anh sợ không nghiêm túc thì quả có lỗi với hoàn cảnh trang nghiêm này.” Dứt lời, hai người bọn họ nhìn nhau mỉm cười, thợ chụp ảnh bắt lại được khoảnh khắc ấy. “Tốt lắm, nhìn bên này, chúng ta bắt đầu nào.” Thợ chụp ảnh vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận lập tức nhìn về phía ống kính, lưu giữ bức ảnh thuộc về bọn họ. | Hai người bọn họ lại ở Cục dân chính chờ hơn mười phút mới nhận được giấy chứng nhận kết hôn của riêng bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]