Bởi vì Cận Tri Dực không kêu rên kỳ quái nữa, lúc này Tống Thanh Uyển có thể yên tâm bồi thuốc, cô ấy nhẹ nhàng để thuốc ra rồi vẩy nhẹ lên lưng anh ta.
Tổng Thanh Uyển nhìn phần lưng phủ kín vết thương của anh ta, bỗng nghĩ đến lời Giang Tiêu Tiêu nói trước đó, kìm lòng không được mà hỏi: “Lưng của anh về sau phải làm sao đây? Lỡ như có sẹo thật thì sao?”
Song Cận Tri Dực lại không quan tâm đến việc này lắm, dù sao anh ta cũng là đàn ông con trai, đâu cần mặc váy hở lưng như phụ nữ, thế nên anh ta đành phải nói: “Thì cứ vậy thôi, vết thương lành lại là được, có sẹo hay không cũng đâu hề gì.”
Anh ta càng tỏ ra thờ ơ, Tống Thanh Uyển lại càng tự trách, cô ấy thở dài, thấp giọng nói: “Cũng tại vị cứu tôi nên anh mới bị thế này.”
Cận Tri Dực thấy cô ấy cứ hay bày ra dáng vẻ ấy thì cũng tức giận, nói: “Mặt không bị hủy là tốt lắm rồi, sao mà cứ nhắc lại việc này mãi thế? Là do tôi liên lụy cô, cứu cô là chuyện phải làm, hơn nữa bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ cũng phát triển, nếu thật sự không được thì tôi đây đi mài da, dù sao cũng có ai nhìn thấy sau lưng được đâu.”
Anh ta nói như thế cũng không sai, nói cho cùng thứ quan trọng nhất của anh ta chính là gương mặt đẹp trai này, may sao mặt đẹp không bị làm sao.
Nghe anh nói, Tống Thanh Uyển chợt mỉm cười: “Nói cũng đúng, dù anh có xấu xí, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685823/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.