Ăn xong, Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Đi chứ?”
Nghe cô hỏi, Cận Tri Thận lập tức đứng lên.
Nhìn dáng vẻ nhanh nhanh chóng chóng của anh mình, Cận Tri Dực lắc đầu, Cận Tri Thận quay đầu sáng nhướng mày đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu nhìn hành vi như con nít của hai người họ, không nhịn được mà bật cười.
Còn ở bên kia, Tống Thanh Uyển cầm tiền lương vừa nhận được, nở nụ cười xán lạn.
Hoàn toàn không còn vẻ tức giận như vừa rồi, bây giờ cô ấy vui sướng và thích thú.
Cô ấy không kìm được mà ngâm nga, khóe môi cong lên, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.
“Thanh Uyển”
Chưa đi được vài bước, giọng nói đáng ghét nào đó lại từ từ vang lên bên tai, Tống Thanh Uyển cau mày, quay đầu nhìn Lâm Thâm.
“Anh có phiền không hả?”
Lâm Thâm đang định lên tiếng thì Tống Thanh Uyển đã nói trước, chắn trước mặt gã.
“Anh..”
Lâm Thâm nghệt ra, tiến lên trước một bước, không biết nên nói gì cho phải.
Tống Thanh Uyển hất tay Lâm Thâm ra, không thèm để ý đến gã nữa, nét chán ghét và hung dữ trong mắt làm tổn thương lòng tự ái của gã.
Lâm Thâm thở dài, không nói gì, gã giơ tay lên định cầm cổ tay của Tống Thanh Uyển nhưng không ngờ cô tránh được.
“Lâm Thâm, anh như thế thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét đấy, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi ngại bẩn mắt, anh làm tôi buồn nôn đấy anh biết không hả?”
Tống Thanh Uyển nói một cách lạnh lùng, hoàn toàn không để bụng đến thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685777/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.