Sau khi ra ngoài, Tống Thanh Uyển ngổn ngang cảm xúc.
Không ngờ những đồng nghiệp gặp nhau sớm chiều lại trảng trợn nói xấu sau lưng cô.
Xem ra cô ấy phải cảm ơn sự việc lần này đã giúp mình nhìn rõ bộ mặt thật của họ.
Sau này chỉ làm đồng nghiệp thôi, không bạn bè gì nữa.
Tống Thanh Uyển cũng không cảm thấy buồn lắm, chỉ là sau này cô không hết lòng đối đãi với bọn họ nữa thôi.
Đêm qua hiếm có dịp cô ấy xõa một đêm, vì uống hơi nhiêu nên hôm nay huyệt thái dương vẫn giật liên hồi.
Tống Thanh Uyển hứng nước võ lên mặt, sau đó lại thử cong khóe miệng, đến khi sắc mặt tươi tỉnh hơn mới xốc lại tinh thần, quay lại làm việc.
“Cô đi đâu thế? Y tá trưởng vừa tìm cô đấy.
Cô đến văn phòng của chị ấy đi”
Một đồng nghiệp thấy cô quay lại thì tên tiếng.
Tống Thanh Uyển gật đầu rồi đi đến gõ cửa: “Y tá trưởng, chị tìm em ạ?”
“Ừ, khoa bên cạnh thiếu người, chị định điêu em qua đó giúp đỡ.
Em có ý kiến gì không?”
Thái độ của y tá trưởng vẫn rất tốt, giọng nói cũng hòa nhã.
Tổng Thanh Uyển thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không ạ”
“Vậy thì tốt”
Y tá trưởng thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Tống à, chị cũng không giấu giếm.
Chị chuyển em qua đó chủ yếu là vì những lời đồn đại không hay, sợ em không có tâm trạng làm việc, cho nên tránh được thi tránh”
“Em hiểu, cảm ơn y tá trưởng”
Tống Thanh Uyển bình thản đáp, thật ra cô ấy biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685766/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.