Chương trước
Chương sau
“Chát!”
Bà Tô tàn nhẫn tát mình một bạt tai.
Giang Tiêu Tiêu sợ hết hồn, đến cả Cận Tri Thận vẫn luôn bình tĩnh mà ánh mắt cũng hơi dao động.
Bà ta tự đánh mình cơ đấy!
Giang Tiêu Tiêu thầm tặc lưỡi khi thấy gò má bà Tô đỏ ửng lên, thậm chí còn in rõ dấu năm ngón tay.
“Cô Giang, chỉ tại cái miệng này của tôi nói bậy, nếu cô vẫn còn tức giận thì tôi “
Bà Tô lại giơ tay lên định tát mình tiếp.
“Khoan đất” Giang Tiêu Tiêu vội lên tiếng ngăn cản bà ta.
Bà Tô cũng không định đánh mình thật mà chỉ muốn thăm dò thái độ của cô mà thôi. Cho nên cô vừa lên tiếng là bà ta lập tức dừng tay.
“Cô Giang…” Bà Tô nhìn cô đầy mong đợi.
“Ừm..” Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi nói hết sức chân thành: “Cô tát má bên kia đi, má bên này sưng lên rồi.”
“Hả?” Bà Tô ngu người luôn Cô ta… gọi mình chỉ để bảo mình đánh chỗ khác sao?
Thật ra Giang Tiêu Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của bà ta nên cố ý nói đùa vậy thôi. Dù sao người ta cũng là bề trên, kiểu gì cô cũng phải ngăn cản, nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì mọi người lại tưởng cô bắt nạt người khác.
“Cô ạ, tôi nể mặt chú nên không so đo với cô, nhưng tôi hi vọng sau này cô chú ý lời ăn tiếng nói của mình.”
Bà Tô bị cô lên lớp, lòng rất khó chịu nhưng phải nhẫn nhịn vì con gái!
“Cô nói phải, sau này tôi sẽ chú ý.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận rồi lên tiếng: “Cô yên tâm, tôi đã quyết định không kiện Tô Uyển Ương nữa thì sẽ không kiện đâu.”
Bà Tô mừng ra mặt: “Vô cùng cảm ơn cô.”
“Cô đừng mừng vội, tôi có điều kiện.”
YĐiều kiện gì?” Nét vui mừng rút đi, bà Tô nhìn cô với vẻ đề phòng.
“Đưa cô ta ra nước ngoài, mãi mãi không bao giờ được trở về thành phố Cẩm nữa.”
Nghe thấy điều kiện này, bà Tô biến sắc ngay.
Giang Tiêu Tiêu biết đối với một người yêu thương con gái như bà Tô thì điều kiện này quá khó thực hiện.
Vì vậy, cô bổ sung thêm một câu: “Nếu cô chú không đồng ý cũng được thôi, vậy hãy để Tô Uyển ương ngồi tù mấy năm đi.”
Cô đã nói vậy, dù bà Tô không muốn cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Chờ lão Tô tỉnh lại, chúng tôi sẽ bàn bạc.”
“Được, tôi đợi cô chú hồi âm.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu với bà ta, sau đó quay sang nói với Cận Tri Thận: “Chúng mình về thôi.”
Thấy họ định đi, bà Tô vội vàng gọi lại: “Chờ chút.”
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận dừng chân, quay lại nhìn bà ta.
“Cảm ơn cô cậu đã đồng ý tha cho Uyển Ương” Bà Tô dè dặt cúi người trước bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận nhìn nhau, cả hai không nói gì mà rời đi luôn.
Sau khi bọn họ đi rồi, bà Tô mới từ từ đứng thẳng lên. Bà ta nhìn về phía cửa không một bóng người, sắc mặt dần trở nên u ám.
Nếu không vì Uyển Ương thì mình chỉ muốn xé xác con ả Giang Tiêu Tiêu kia.
Nếu không phải tại cô ta thì Uyển Ương đã chẳng xảy ra chuyện.
Nói chung là tất cả đều do cô ta gây nên.
Cô ta là sao chổi Bà Tô híp mắt, trong đầu nảy ra một ý Khi hai người ra khỏi bệnh viện đã là lúc hoàng hôn, sắc trời dần tối.
Phố đã lên đèn, Giang Tiêu Tiêu quay sang nhìn Cận Tri Thận đang tập trung lái xe: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng mình đi nghỉ mát nha!”
Cô vốn định chờ đến khi khỏe lại rồi đi nghỉ mát nhưng dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, cô thật sự rất mệt mỏi.
Chỉ muốn rời xa nơi này, yên tĩnh một thời gian.
“Được.” Cận Tri Thận đồng ý: “Anh sẽ bảo Cố Niệm để trống lịch.”
“Có phiền phức không anh?”
“Không đầu. Có điều mấy ngày tới chắc anh sẽ rất bận.”
Để có đủ thời gian đi nghỉ cùng cô thì anh phải đẩy một số công việc quan trọng lên giải quyết trước, cho nên chắc chăn là anh sẽ bận rộn hơn.
Giang Tiêu Tiêu mím môi: “Em không thể giúp được gì, anh phải vất vả rồi.”
“Vì em anh không thấy vất vả chút nào.” Anh cười rất đỗi dịu dàng.
Cô phát hiện bây giờ anh nói mấy lời sến súa ngày càng thuận miệng, muốn là nói được ngay.
Ít lâu nữa anh còn giỏi hơn cả Tri Dực là cái chắc.
Nghĩ tới đây, cô nghiêm mặt, trịnh trọng cảnh cáo anh: “Anh phải nhớ là chỉ được nói mấy lời này với em thôi biết chưa?”
Anh thích sự ích kỷ của côi Cận Tri Thận khẽ đáp ‘ừ’.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới hài lòng, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa xe.
Hôm sau, bà Tô trả lời rằng đồng ý với yêu câu của cô, sẽ đưa Tô Uyển Ương ra nước ngoài.
Mặc dù yêu câu là do cô đề ra, thế nhưng cô vẫn hơi rối rắm.
Cô nghĩ đến đứa con đã mất, lại nghĩ tới Cận Tri Dực rồi hối hận vì mình đã mềm lòng.
Cứ thế tha cho Tô Uyển Ương đúng là hời cho cô ta.
“Em có thể rút lại lời nói của mình không?” Giang Tiêu Tiêu hỏi Cận Tri Thận.
“Em muốn làm thế nào anh đều ủng hộ em.”
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tha cho Tô Uyển Ương.
Hôm nay Tô Uyển Ương được phóng thích.
Cận Trí Thận và Giang Tiêu Tiêu cùng đến đồn cảnh sát gặp cô ta.
Hai bên gặp nhau, ai nấy đều im lặng.
Sau một lúc lâu, Tô Uyển Ương mới lên tiếng: “Giang Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng rằng cô làm vậy thì tôi sẽ cảm kích cô. Không đời nào!”
Ngược lại cô ta còn thấy nhục nhã vì cả đời này mình phải sống dưới cái bóng của Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu khế mỉm cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, không phải tôi muốn cô cảm kích tôi, mà tôi cũng chẳng cần lòng biết ơn của cô`”.
Tô Uyển Ương cắn răng, giận dữ trừng cô.
“Mẹ cô đã nói cho cô biết chưa?”
Giang Tiêu Tiêu hỏi.
“Gì cơ?”
Trông cô ta có vẻ mờ mịt, chắc là bà Tô chưa nói với con gái.
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Cô có biết tại sao tôi không kiện cô không?”
Cô bật cười rồi nói tiếp: “Tôi đưa ra một yêu câu, cô có muốn biết không?”
“Yêu cầu gì?” Tô Uyển Ương chau mày hỏi.
“Yêu câu cô xuất ngoại, mãi mãi không được trở lại thành phố Cẩm.
Cô vừa dứt lời, Tô Uyển Ương lập tức trợn tròn mắt, tâm trạng trở nên kích động: ‘ Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà cô đưa ra yêu cầu này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.