Người hầu nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đi vào phòng ăn thì lập tức xoay người vào phòng bếp, bưng một bát canh nóng hổi đi ra.
“Cô chủ, cô cẩn thận nóng, uống chậm một chút.”
Nghe thấy cách xưng hô của người hầu với mình, Giang Tiêu Tiêu lập tức sửa lại cho cô ấy: “Tôi và cậu chủ của các chị vẫn chưa kết hôn với nhau, cứ gọi tôi là cô Giang là được rồi”
“Không được, bà chủ đã dặn tất cả mọi người phải gọi cô là cô chủ”
Bà Cận đã dặn? Thế...
tức là bà đồng ý cho cô và Tri Thận ở bên nhau? Khó nói rõ cảm giác hiện tại trong lòng, giống như vui vẻ mà lại không giống vui vẻ, thật là phức tạp.
Thôi, dù thế nào cũng coi như bà Cận chấp nhận cô thật rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lòng mình thoải mái hẳn, một hơi uống sạch bát canh.
Bà Cận đi vào, thấy cô ực hết sạch bát canh thì tỏ ra hài lòng, thâm nghĩ: Con bé ăn uống tốt quá, phải bảo phòng bếp nấu nhiều canh hơn để bồi dưỡng cho cơ thể mau khỏe lại.
Giang Tiêu Tiêu thấy bà Cận đi đến trước mặt mình, vội vàng nuốt canh xuống, đứng lên: “Cô ạ”
Bà Cận nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô mà nhíu mày: “Tiêu Tiêu, cháu không cần câu nệ như thế, cứ coi đây là nhà mình”
Bà Cận suy nghĩ, cảm thấy hình như mình nói không đúng lắm, bèn bổ sung: "Về sau nhà họ Cận cũng sẽ trở thành ngôi nhà thật sự của cháu, cháu sẽ là một thành viên trong nhà, nên cứ tự nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685751/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.