Ở một bên khác. “Vượt luôn đi." Tô Uyển Ương nhìn về phía đèn đỏ cách đó không xa và nói. "Uyển Ương, dù gấp đến đâu chúng ta cũng phải tuân thủ luật không thể lấy tính mạng của mìn ra làm trò đùa được.” Ngụy Tử Hằng ôn tồn nói, hy vọng cô ta có thể nghe lọt tai. “Đến muộn thì tôi xong đời.” Tô Uyển Ương nhỏ giọng oán giận. Ngụy Tử Hằng không nghe rõ: "Uyến Ương, em nói gì cơ?” "Không có gì." Ngụy Tử Hãng nhíu mày, nói "Uyển Ương, là anh họ của em có chuyện gì à?" Tô Uyển Ương không trả lời mà thình lình cầm tay anh ta: “Tử Hằng, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ giúp tôi, đúng không?" “Đúng... đúng vậy.” Ngụy Tử Hằng hơi ngập ngừng. Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net để ủng hộ team! Nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, không hiểu sao trong lòng anh ta cảm thấy bất an. Anh ta cầm ngược lại tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là như thế nào được không? Vậy thì anh mới giúp em được." "Tôi.." Tô Uyển Ương do dự mãi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lặp lại một câu: "Tử Hang, anh nhất định phải giúp tôi.” Đèn giao thông chuyển sang đèn xanh, Ngụy Tử Hằng không hỏi nữa. Ô tô đi đến trước khu nội trú. “Uyển Ương, đến nơi rồi." Ngụy Tử Hằng quay đầu sang, chưa kịp nói xong thì Tô Uyển Ương cũng đã mở cửa xe đi xuống. Thấy vậy, Ngụy Tử Hằng vội vàng cởi dây an toàn ra: "Uyển Ương, chờ anh với." Tô Uyển Ương vừa đi vào trong tòa nhà thì thấy ngay tên côn đồ kia bắt giữ Giang Tiêu Tiêu đi về phía cửa. Tức khắc lòng cô ta trùng xuống đến tận cùng. Xong rồi! Xong thật rồi! “Uyển Ương.” Ngụy Tử Hằng chạy đến bên cạnh cô ta, chợt thấy vẻ mặt khác thường của đối phương, lập tức nhìn theo hướng tầm mắt của cô ta. Mắt anh ta bỗng trợn to, kinh hãi hô lên: “Kia chẳng phải là cô Giang à?" Tô Uyển Ương hoàn hồn, vội vàng kéo anh ta nấp vào bên cạnh. "Uyển Ương, em làm gì vậy?" Ngụy Tử Hằng khó hiểu. "Anh cũng biết là tôi không thích Giang Tiêu Tiêu, cho nên..." Cô ta nói lấp lửng, nhưng cô ta tin chắc Ngụy Tử Hằng sẽ hiểu. Ngụy Tử Hằng gật đầu: “Anh hiểu mà." Cô ấy không muốn nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu. Bọn họ cứ nấp trong góc tối như thế, nhìn Giang Tiêu Tiêu bị bắt làm con tin đi ra ngoài, đi theo phía sau là đám người Cận Tri thận. “Đã xảy ra chuyện gì thế vậy?" Ngụy Tử Hằng đi ra, thò đầu nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Khi nhìn thấy mấy người Cận Tri Thận, Tô Uyển Ương đã biết lần này tên côn đồ không thể trốn thoát. Một khi gã bị bắt, nhất định sẽ khai cô tả ra. Đến lúc đó, cô ta và cả nhà họ Tô cũng sẽ không trái được kết cục bị Cận Tri Thận đối phó. Một mình cô ta thì không sao, nhưng ba mẹ cô ta vô tội. Cô ta tuyệt đối không thể liên lụy bọn họ, cũng không thể liên lụy nhà họ Tô. "Thôi, chuyện của người khác vẫn là đừng xía vào thì hơn." Ngụy Tử Hằng lẩm bẩm, sau đó quay sang nói: "Uyển Ương, chúng ta đi thôi." “Tử Hằng, anh phải giúp tôi." Tên côn đồ không tin lời nói của Cận Tri Thận, gã muốn đích thân xuống dưới xem anh em của mình có đến thật không. Trong lúc đi xuống, con dao cứa lên cổ Giang Tiêu Tiêu, nhưng cô cắn chặt răng nhịn đau, bởi vì không muốn Cận Tri Thận và mọi người lo lắng. Vốn dĩ mọi chuyện xảy ra trong phòng bệnh, không ai biết có chuyện gì, bọn họ vừa đi ra lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, thậm chí còn đến tai lãnh đạo của bệnh viện. Ra khỏi khu nhà nằm viện, thấy bốn người đàn ông đứng dưới đèn đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]