Giang Tiêu Tiêu trở lại phòng sách, mãi một lúc sau cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đứa bé kia mất thật rồi.
Cô nhắm mắt lại, gương mặt lộ rõ cảm xúc bị thương.
Cô thử tính ngày thì qua mấy tháng nữa là đứa trẻ sẽ chào đời, thế nhưng bây giờ nó đi rồi.
Cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô, nếu như lúc đó cô vươn tay ra sớm hơn thì Giang Tình Tình sẽ không ngã xuống đất, đứa trẻ cũng sẽ không rời bỏ thế gian này.
Nỗi áy náy và tự trách trào dâng trong lòng cô như thủy triều.
Tiểu Bảo đi nhà trẻ về, hớn hở chạy ngay lên tầng tìm Giang Tiêu Tiêu.
Ông quản gia nói rằng mẹ ở trong phòng sách.
Tiểu Bảo chạy đến phòng sách, kiễng chân mở cửa.
Nhưng lại phát hiện cửa bị khóa rồi.
Vì vậy, bé gõ cửa dồn dập: "Mẹ ơi, con là Tiểu Bảo đây. Mẹ mở cửa đi!"
Tuy nhiên, bé đợi một lúc mà bên trong chẳng có động tĩnh gì.
"Sao mẹ lại không ra mở cửa nhỉ?"
Tiểu Bảo nhíu mày khó hiểu, rồi lại gõ cửa tiếp. Vẫn không có phản ứng gì.
Bé đành phải xuống tầng tìm quản gia.
"Ông quản gia ơi, có đúng là mẹ cháu ở trong phòng sách không a?"
Quản gia ngạc nhiên: "Đúng mà, sao lại không ở đó chứ!"
"Vậy thì tại sao mẹ lại không mở cửa thế ạ?" Tiểu Bảo hơi rầu rĩ.
"Hai chúng ta lên xem thử vậy."
Quản gia dắt tay bé đi lên tầng. Tới phòng sách, quản gia vươn tay mở cửa.
"Sao lại khóa trái nhỉ?"
Quản gia rất hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685726/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.