Bắt cóc?
Cận Tri Thận cau mày, Cận Tri Dực cũng có suy nghĩ giống anh.
Một đứa bé mới chỉ năm tuổi mà biết bao người đi tìm, sắp lật tung thành phố Cẩm lên một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là bị người ta mang đi.
Về phần bị bắt cóc hay có ai đó tốt bụng, thu nhận thì khoan hãy bàn đến.
“Anh, anh nói gì đi!” Ở đầu dây bên kia, Cận Tri Thận hét ầm lên.
Anh hoàn hồn, rồi trầm giọng, nói: “Đi tìm tiếp đi, nếu như vẫn không tìm được thì báo cảnh sát.”
Nhưng chưa quá hai mươi tư tiếng đồng hồ, cảnh sát sẽ thụ lý u?”
“Có.”
Cận Tri Thận cúp điện thoại, ánh mắt u ám nhìn về phía trước, nếu như là bị bắt cóc thì chắc hẳn giờ này bọn bắt cóc phải gọi điện thoại đến rồi.
Khoảng mười giờ tối, điện thoại nhà họ Cận bỗng reo chuông, làm ông bà Cận giật nảy mình.
“Đã muộn thế này rồi còn ai sẽ gọi đến thế?” Bà Cận buồn bực, lầm bẩm.
Quản gia đã đi đến nghe máy “Xin chào, đây là nhà họ Can, Xin hỏi là ai đấy?”
“Thắng bé đang ở trên tay bọn này, muốn nó được bình yên vô sự thì mang tiền đến đổi.”
Giọng nói âm u vang lên từ đầu dây bên kia tức khắc làm sắc mặt quản gia trắng bệch như tờ giấy, ông ấy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm và Cận đang lại gần: “Bà chủ, có… có chuyện rồi!”
Bà Cận thấy vẻ mặt ông ấy trở nên khác thường, vội vàng cướp điện thoại: “A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685703/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.