Tối hôm ấy, Giang Tiêu Tiêu làm một bữa tối phong phú.
Khi Cận Tri Thận tới, anh rất ngạc nhiên khi trông thấy cả một bàn đồ ăn, bèn hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Hồm nay là ngày vui gì à?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng phải tôi vừa mới xuất viện sao? Dạo này tôi phải vào viện liên tục nên làm vài món giải xui.”
Nói đến đây, cô nhìn hai ba con rồi tiếp tục lên tiếng: “Đi rửa tay đã! Một lát nữa là cơm nguội hết đấy.”
Cận Tri Thận gật đầu rồi vào phòng bếp rửa tay, Tiểu Bảo cũng đi theo.
Sau khi hai ba con rửa tay xong, ba người ngồi quây quần quanh bàn cơm. Giang Tiêu Tiêu nấu toàn món Tiểu Bảo và Cận Tri Thận thích ăn.
“Cô Tiêu Tiêu nấu ngon quá!” Tiểu Bảo khen.
Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ thành thật của cậu nhóc, không nhịn được cười: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Tiểu Bảo gật đầu: “Cô Tiêu Tiêu, cô nhất định phải ở bên con và ba mãi mãi, nếu không sau này ba con con biết đi đâu ăn món ngon như vậy!”
Thật ra điều quan trọng không phải món ăn mà là cô Tiêu Tiêu phải ở bên ba con họ mãi mãi, như vậy là đủ rồi.
Nghe bé nói vậy, bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu không biết phải đối đáp thế nào.
Tiểu Bảo, cô Tiêu Tiêu cũng muốn ở bên hai người mãi mãi! Nhưng mà… sợ rằng sau hôm nay, chúng ta sẽ phải bớt qua lại rồi.
Tiểu Bảo thích mình như vậy, Cận Tri Thận quan tâm mình đến thế. Trong lòng Giang Tiêu Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685607/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.