Sau khi Cận Tri Thận đi, Giang Tiêu Tiêu tắm cho Tiểu Bảo rồi nằm trên giường. Tiểu Bảo hỏi với vẻ khó hiểu: “Tại sao cô Tiêu Tiêu lại đuổi ba con ạ?”
Giang Tiêu Tiêu nghe thế thì thoáng khung lại, sau đó nghe thấy Tiểu Bảo nói tiếp: “Cô Tiêu Tiêu, mặc dù tối qua con nói ba con sẽ cưới người phụ nữ khác, nhưng con vẫn tin ba, cả ba và con đều rất thích cô Tiêu Tiêu, ba con con không muốn rời xa cô.”
Giang Tiêu Tiêu gượng cười chua chát, nhưng mà sự thật là bọn họ không thể ở bên nhau.
Cô muốn nói cho Tiểu Bảo biết rằng sớm muộn gì bọn họ cũng xa nhau nhưng lại không đành lòng. Cô xoa đầu Tiểu Bảo, dịu dàng lên tiếng: “Được rồi Tiểu Bảo, cô Tiêu Tiêu biết mà. Đây là chuyện người lớn, con đừng bận tâm. Muộn rồi, con ngủ đi!”
Tiểu Bảo thở dài rồi gật đầu, rúc vào lòng Giang Tiêu Tiêu ngủ.
Hôm sau vẫn là quản gia tới đón Tiểu Bảo đi học sau đó lại đưa Giang Tiêu Tiêu tới công ty.
Bởi vì chuyện hôm qua mà hôm nay đi làm Giang Tiêu Tiêu cứ hồn vía lên mây, cũng may là cô không có việc gì quan trọng.
Cô gắng gượng đến giờ tan làm buổi chiều rồi đi tới tiệm bán đồ cổ của ông cụ Tần như hôm trước.
Ông cụ vẫn dạy Giang Tiêu Tiêu pha trà, mới qua hai ngày mà cô đã làm rất ra dáng, ông cụ cũng nhìn cô với ánh mắt khen ngợi rồi nói: “Cháu còn có thiên phú hơn đứa cháu trai kia của ông.”
Nếu Cận Tri Thận mà nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685578/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.