Tâm trạng Giang Tiêu Tiêu khá tốt, sau khi tắm xong cô liếc thấy quần áo Cận Tri Thận mua cho mình trên số pha, bèn mặc thử. Lúc ở cửa hàng cô từ chối nên vẫn chưa mặc thử, Cận Tri Thận thấy hợp là mua luôn.
Không ngờ giờ về nhà mặc thử thì thấy rất hợp, cứ như là đặt may riêng cho cô vậy. Giang Tiêu Tiêu nhìn mình trong gương, nụ cười càng tươi hơn, cũng bất giác nghĩ tới Cận Tri Thận.
Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng có âm báo tin nhắn từ Cận Tri Thận.
“Tôi về đến nhà rồi, Tiểu Bảo rất thích quần áo em tặng.”
Giang Tiêu Tiêu đọc nội dung tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên.
“Tiểu Bảo thích là tốt rồi, anh bảo bé ngủ sớm đi. Anh cũng vậy.”
“Ừm, chúc em ngủ ngon.”
Chúc ngủ ngon, Giang Tiêu Tiêu thầm nói trong lòng.
Cô tắt điện thoại, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm, sau đó những sự việc xảy ra trong hôm nay lại quanh quẩn trong đầu cô.
Trên tường vẫn treo bức tranh Tiểu Bảo tặng cô. Giang Tiêu Tiêu tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Bảo mặc quần áo mình mua cho, nét mặt bỗng trở nên dịu dàng.
Cô lờ mờ cảm thấy dường như càng ngày mình càng không thể rời xa hai ba con Cận Tri Thận, mỗi hành động mỗi lời nói của anh đều ảnh hưởng tới cô, cô lại bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn vì sợ mình càng lún càng sâu nhưng cũng muốn gần gũi với anh.
Mà lúc này ở nhà họ Cận, Tiểu Bảo thử hết mấy bộ quần áo Giang Tiêu Tiêu mua cho mình một lượt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685572/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.