Sau khi nghe Giang Tiêu Tiêu giãi bày, Cận Tri Thận mới biết hoàn cảnh của cô còn khốn khó hơn những gì anh điều tra được, còn chật vật hơn trong tưởng tượng của anh.
Anh không khỏi cảm thấy đau lòng, giá mà mình quen Giang Tiêu Tiêu sớm hơn thì hay biết mấy, như vậy thì mình sẽ không để cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nghĩ đến đây, Cận Tri Thận ôm chặt Giang Tiêu Tiêu vào lòng và cất giọng trầm khàn cuốn hút: “Mọi chuyện đã qua rồi, bọn họ không đáng để em nghĩ tới, hãy quên hết khoảng thời gian ấy đi.”
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười hờ hững rồi khẽ nhấp một hớp rượu vang trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp trông có vẻ lạnh lùng.
“Đúng thế! Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng sống rất tốt. Chẳng qua tôi thấy chán ghét thôi, tại sao bọn họ không buông tha cho tôi, cứ hãm hại tôi hết lần này đến lần khác như thế? Trông tôi giống người dễ bắt nạt lắm à? Bọn họ không thể để cho tôi sống yên ổn sao?”
Giang Tiêu Tiêu cũng không nhớ rõ từ sau khi cô rời khỏi nhà họ Giang thì đám người đó đã gây sự với cô bao nhiêu lần rồi.
Bọn họ nhất định phải bức tử cô mới vừa lòng sao?
Giang Tiêu Tiêu nói xong, Cận Tri Thận liền ôm cô chặt hơn.
“Có tôi ở đây, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa.”
Lúc này Giang Tiêu Tiêu đã say rồi, cô cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình có rất nhiều điều muốn nói. Nghe Cận Tri Thận nói vậy, cô cười khẽ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685562/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.