Buổi tối trước ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, Giang Tiêu Tiêu tan làm về nhà sớm.
Cô nhìn căn nhà trống rỗng, ánh mắt bỗng ảm đạm, không biết vì sao mỗi khi yên tĩnh là cô lại nhớ đến Cận Tri Thận.
Cuộc sống yên bình mấy ngày nay làm cô cảm thấy vừa an nhàn vừa khó chịu, giống như Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, chẳng lẽ họ sẽ không bao giờ quay lại thật sao?
Rõ ràng là chính tay cô đã đẩy anh đi nhưng giờ đây lòng cô lại rối bời.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Giang Tiêu Tiêu đều bất giác cho rằng Tiểu Bảo hoặc Cận Tri Thận gọi đến.
Nhưng không phải, người đó là Lục Tranh. Giang Tiêu Tiêu chớp mắt, lấy lại tinh thần rồi bắt máy.
“Chào anh Lục.”
“Tiêu Tiêu, ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, em đừng quên đấy! À đúng rồi, nhà em đâu, mai anh qua đón em nhé?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Không cần đâu anh Lục, mai anh còn phải diễn thuyết mà, hẳn là phải chuẩn bị rất nhiều thứ! Em tự đi được rồi, đến lúc đó mình gặp nhau ở hội trường”
“Ok, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đến trường thì nhắn tin cho anh.”
“Vâng.”
Hai người cúp máy, vẻ mặt của Lục Tranh ở đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Tranh từng mơ thấy mình được gặp lại Giang Tiêu Tiêu rất nhiều lần nhưng tới khi tỉnh giấc lại cảm thấy trống rỗng. Anh ấy vẫn luôn cho rằng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685543/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.