Giang Tiêu Tiêu quay lại, quả nhiên Cận Tri Thận đang đứng sau lưng cô. Cô lúng túng lên tiếng: “Trùng hợp ghê!” Ai có thể hiểu được tâm trạng của Giang Tiêu Tiêu vào lúc này, cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Cô đã dậy sớm, còn đề nghị Lục thị chọn hợp tác với công ty khác là vì né tránh Cận Tri Thận. Nhưng ai mà ngờ được hai người vẫn gặp nhau nhà hàng, anh còn nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Lục Tranh. Cận Tri Thận mặc vest đen, đang nhìn chằm chằm cô với khuôn mặt điển trai vô cảm. Anh mím môi hỏi: “Sao em lại ở đây?” Giang Tiêu Tiêu cười gượng, cổ bình tĩnh lại rồi đáp: “Tôi đến đây để bàn chuyện hạng mục!” Nói đến đây cô dừng lại giây lát rồi lại giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Lục của tập đoàn Lục thị Lục Tranh, cũng là khách hàng mới của công ty chúng tôi.” Lúc này Lục Tranh vẫn chưa hết kinh ngạc, anh ấy biết người trước mặt là Cận Tri Thận, chủ tịch tập đoàn Cận Thị. Mặc dù hiện nay Lục thị có địa vị rất cao ở thành phố A, nhất là mấy năm nay Lục Tranh tiếp nhận công ty, anh ấy đã lập rất nhiều công lớn, thế nhưng Cận Tri Thận vẫn là người mà anh ấy không thể sánh kịp. Cận Tri Thận hơi híp mắt, anh lờ mờ cảm thấy cái tên này quen quen. Anh ngờ ngợ giây lát mới nhớ ra hôm qua Cận Tri Dực nói có người nhòm ngó Giang Tiêu Tiêu, hình như đối phương tên là Lục Tranh, còn là đàn anh thời đại học của Giang Tiêu Tiêu. Thì ra chính là anh ta! Cận Tri Thận thoáng khựng lại, sau đó thong dong cất lời: “Chào cậu.” Dù sao Lục Tranh cũng là người từng trải, sau khi bình tĩnh lại anh ấy chào hỏi rất phong độ: “Chào chủ tịch Cận, nghe danh đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” “Tổng giám đốc Lục quá khen.” Cận Tri Thận hờ hững đáp. Hai người đàn ông với khí chất khác biệt. Lục Tranh nhìn hai người còn lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Chủ tịch Cận quen Tiêu Tiêu sao?” Giang Tiêu Tiêu bối rối gật đầu, ngay sau đó cô nghe thấy Cận Tri Thận nói: “Ừm, rất thân.” %3D Giang Tiêu Tiêu: “???” Bọn họ thân lắm à? Lục Tranh hơi ngạc nhiên, lại nhìn Giang Tiêu Tiêu thắc mắc: “Sao anh không thấy em nhắc đến?” Giang Tiêu Tiêu chỉ muốn chết quách đi cho rồi, trên đời này còn có chuyện gì lúng túng hơn chuyện này không? Bấy giờ Lục Tranh mới dần nghĩ đến chuyện tập đoàn Cẩm Sắt và tập đoàn Cận Thị có quan hệ hợp tác, ban đầu anh ấy cho rằng giữa Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận là quan hệ trong công việc, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Cận Tri Thận mỉm cười nói: “Có lẽ cô ấy ngại nói ra.” Dứt lời anh liền nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt mập mờ. Lục Tranh không ngốc, lúc này anh ấy mới nhận ra hình như hai người không phải quen biết bình thường, tức thì ánh mắt anh ấy nhìn cô bỗng trở nên kỳ lạ. Giang Tiêu Tiêu cực kỳ lúng túng, bèn hắng giọng rồi vội nói lảng sang chuyện khác. Cô hỏi Cận Tri Thận: “Chủ tịch Cận cũng đến đây bàn chuyện làm ăn sao?” Ý là nếu anh đến để bàn chuyện làm ăn thì mau đi đi. Cận Tri Thận nhếch môi, thản nhiên đáp: “Không, tôi chỉ đến đây dùng bữa thôi.” Thật ra Cận Tri Thận anh đi cùng thư ký đến đây bàn chuyện làm ăn, nhưng vừa bước tới cửa thì anh trông thấy Giang Tiêu Tiêu đang ăn cơm với một người đàn ông khác. Hai người nói cười vui vẻ, Cận Tri Thận không biết Lục Tranh là khách hàng của Giang Tiêu Tiêu và hai người đang trao đổi về công việc. Cho nên Cận Tri Thận chẳng còn tâm trạng nào mà bàn chuyện làm ăn, lập tức bảo thư ký dời lịch hẹn khách hàng, sau đó đi đến chỗ Giang Tiêu Tiêu, kết quả là nghe thấy cô hỏi người ta có thể đổi sang công ty khác hay không. Cô còn chưa đến tìm mình, sao biết mình không cho cô vị trí quảng cáo? Thấy Cận Tri Thận bảo đến đây dùng bữa, Lục Tranh lịch sự mời: “Chủ tịch Cận có muốn ngồi chung không?” Anh ấy chỉ mời xã giao thôi vì cảm thấy một người có thân phận như Cận Tri Thận sẽ không ăn cơm cùng họ, nhưng kết quả là người ta đồng ý ngay, còn ngồi cạnh Giang Tiêu Tiêu nữa. Lục Tranh càng kinh ngạc hơn, ánh mắt nhìn hai người càng thêm kỳ lạ. Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy không thoải mái, bầu không khí xung quanh trở nên quái dị, bỗng dưng cô không biết phải nói gì. Sau đó Lục Tranh đưa thực đơn cho Cận Tri Thận: “Chủ tịch Cận, hôm nay chúng ta có duyên gặp mặt, để tôi mời khách nhé. Anh muốn ăn gì?” Cận Tri Thận cũng không từ chối. Sau khi bồi bàn tới, anh gọi mấy món Giang Tiêu Tiêu thích ăn. Không lâu sau món ăn đã lên bàn, ba người cùng dùng bữa, bầu không khí vẫn quái dị như trước. Đột nhiên Cận Tri Dực lên tiếng. “Chẳng phải hai người đang bàn chuyện hợp tác sao? Tiếp tục đi.” Lục Tranh nghe anh nói vậy, bèn nói: “Thật ra chúng tôi đã bàn xong rồi, trước đó còn nhắc tới tập đoàn Cận thị nữa! Nhưng mà Tiêu Tiêu đã từ chối kênh quảng cáo của tập đoàn Cận thị.” “Vậy sao?” Cận Tri Thận nhìn sang cô gái bên cạnh, Giang Tiêu Tiêu bỗng có dự cảm chẳng lành, quả nhiên cô nghe thấy anh không nhanh không chậm nói: “Đúng là gần đây mảng quảng cáo của công ty còn nhiều đơn đặt hàng, nhưng nếu cô ấy đến thì chắc chắn sẽ được sắp xếp ngay.” Giang Tiêu Tiêu vừa mới uống nước xong, suýt thì bị sặc. Nhận thấy cái nhìn kỳ quái của Lục Tranh, cô xấu hổ vô cùng, vội đứng dậy nói: “Tôi xin phép đi toilet.” Dứt lời Giang Tiêu Tiêu lập tức rời đi. Khi bóng dáng cô mất hút ở đầu cầu thang, Cận Tri Thận cũng đặt bát đũa xuống rồi đứng lên: “Xin lỗi, tôi cũng ra ngoài một lát.” Lục Tranh ngơ ngác nhìn hai người rời đi với ánh mắt phức tạp. Giang Tiêu Tiêu vào toilet, rửa mặt xong mới hơi bình tĩnh lại. Cô không ngờ mình lại gặp Cận Tri Thận ở đây, anh lại còn ngồi ăn cơm cùng bọn họ. Chủ yếu là anh ăn thì cứ ăn, nhưng lại thốt ra những câu dễ khiến người ta hiểu lầm. Phải nói là mình nuốt không trôi bữa cơm này, lát nữa ăn xong mình nhất định phải chuồn nhanh mới được. Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ. Một lát sau, cô vừa ra khỏi toilet đã thấy Cận Tri Thận đang khoanh tay tựa lên tường, gương mặt như yêu tinh cực kỳ đẹp trai, toàn thân toát ra khí chất kiêu ngạo, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta đắm chìm. Sao anh lại ở đây? Trán Giang Tiêu Tiêu giật liên hồi, trực giác mách bảo cô rằng Cận Tri Thận đang chờ mình. Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu chỉ muốn quay lại toilet, thế nhưng Cận Tri Thận đã trông thấy cô. Mấy cô nàng đi qua chỗ Giang Tiêu Tiêu đều dè dặt nhìn Cận Tri Thận bằng ánh mắt say mê, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. “Người đàn ông kia thật đẹp trai a a a! Tớ muốn xin wechat!” “Đi đi, cố lên cô gái!” Một cô gái mặc váy trắng đang định bước lên thì thấy Cận Tri Thận đi tới nói với Giang Tiêu Tiêu đang đứng sau lưng bọn họ: “Tôi chờ em rất lâu rồi.” Mấy cô gái nhìn Giang Tiêu Tiêu, tâm trạng vừa hâm hộ vừa ghen tị lại vừa căm tức. Có một cô nàng còn bảo: “Thì ra anh ta đang đợi bạn gái!” Ở kìa, không phải đâu, bạn gái cái gì chứ! Giang Tiêu Tiêu muốn giải thích nhưng bọn họ đã thất vọng bỏ đi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]