Chương trước
Chương sau
Tô Uyển Ương nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu với vẻ khinh thường, cô ta và Cận Tri Thận quen biết nhau từ nhỏ, hai người bọn họ môn đăng hộ đối, Giang Tiêu Tiêu là cái thá gì, sớm muộn cũng có ngày cô ta sẽ đuổi cô ra khỏi thế giới của anh.
“Đương nhiên là em tin chị rồi, nhưng dù vậy thì cũng không thể để yên cho cô ta được, chị chờ đây nha chị họ, em đi dạy cho cô ta một bài học.”
Tô Uyển Ương định ngăn Tô Hinh Nhụy lại nhưng cô ta đã rời đi.
Cô ta cảm thấy hơi lo lắng, dù sao đây cũng là bữa tiệc của nhà họ Cận, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.
Một lát sau, Tô Hinh Nhụy trở lại, trên mặt cô ta treo một nụ cười, chừng như vui vẻ lắm.
“Hinh Nhụy, em làm gì rồi?” Tô Uyển Ương cau mày nhìn cô ta.
“Chị họ à, chị chờ xem trò vui đi!
Tô Hinh Nhụy mỉm cười ra vẻ thần bí, rồi đánh mắt về phía Giang Tiêu Tiêu ở bên dưới.
Gió biển thổi qua, Giang Tiêu tiêu khoanh tay, chợt cảm thấy hơi lạnh, cô đang định đi về phòng thì bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến trước mặt, mùi rượu trên người anh ta ập vào mặt cô.
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, cô đang định rời đi thì người đàn ông này lại cản đường cô.
Người đàn ông này trông chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc com lê, xem chừng là khách mời của bữa tiệc, anh ta quan sát Giang Tiêu Tiêu rồi nói: “Cô Giang, cô có thấy lạnh không? Cô có muốn vào phòng tôi ngồi không? Bên trong ấm lắm.”
Khi anh ta mở miệng nói chuyện, hơi rượu phả lên mặt Giang Tiêu Tiêu, trông bộ dạng anh ta lúc này hẳn là đã uống say rồi, nét mặt cô sa sầm, cô lạnh giọng nói: “Xin lỗi, không cần đâu.”
Dứt lời, cô muốn đi ngay, thế nhưng người đàn ông này không định thả cô đi.
“Đừng đi vội! Không muốn vào phòng hả? Thể thì chúng ta ở đây trò chuyện một lát cũng được.”
“Xin lỗi, anh đi tìm người khác đi!”
“Sao nào? Trò chuyện một lát cũng không được à? Lẽ nào cô cảm thấy tôi không bằng cậu Cận? Tôi nói cho cô hay, tôi là Lý Mộ, là thiếu gia nhà họ Lý, thân phận cũng cao quý lắm đấy! Cô Giang, cô đi theo tôi cũng không kém gì, tôi bảo đảm chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên tôi thì sau này tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Nói rồi Lý Mộ vươn tay bắt lấy cánh tay Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng né tránh, cô trầm giọng, nói: “Anh à, xin anh hãy tự trọng.”
Lý Mộ bị thái độ lạnh lùng của cô chọc giận.
“Cô Giang, cô đừng không biết điều như thế, đừng tưởng là tôi không biết, chẳng phải cô ham tiền của cậu Cận à? Cô cho rằng anh ta cho cô tiền tiêu xài là thích cô thật à? Thân phận như cô đừng mơ vào làm dâu nhà họ Cận, Lý Mộ tôi vừa ý cô là phúc phận của cô đấy!”
Sau đó Lý Mộ vươn tay toan kéo Giang Tiêu Tiêu về phòng.
Sau lưng Giang Tiêu Tiêu là lan can cao đến hồng, đề phòng người đàn ông trước mặt này đến gần, cô ngửa về sau né tránh sự đụng chạm của Lý Mộ.
Lý Mộ được một nấc tiến một thước, anh ta định ôm eo Giang Tiêu Tiêu.
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi!”
Giang Tiêu Tiêu vùng vẫy.
“Con khốn này, đừng nghĩ tôi cho cô mặt mũi mà lên mặt, cô nói đi, một đêm bao nhiêu tiền?”
“Cút đi!”
Lúc này trên hành lang gần đó, Cận Tri Dực và đám bạn của mình đang chuẩn bị về phòng đi ngủ thì bỗng nghe được giọng của Giang Tiêu Tiêu vang lên ở phía bên kia.
Anh ta chạy đến thì thấy một người đàn ông đang dây dưa Giang Tiêu Tiêu, rõ ràng là tên đó đang quấy rối chị dâu của anh ta.
“Anh làm gì thế hả?” Cận Tri Dực giận dữ quát người đàn ông kia.
Lý Mộ hoảng sợ, anh ta nhìn Cận Tri Dực sầm mặt xông đến, lập tức tỉnh táo lại.
Còn Giang Tiêu Tiêu vì đứng không vững nên ngã lộn khỏi lan can.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Cận Tri Dực thay đổi, anh ta tỉnh rượu ngay tức thì, sau đó lao nhanh đến nhưng không kịp nữa, Giang Tiêu Tiêu đã rơi xuống biển.
Lý Mộ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, anh ta vô cùng hoảng sợ, nuốt nước bọt một cái rồi lắp ba lắp bắp nói: “Cậu… cậu hai Cận, việc này không liên quan đến tôi, là do cô ta không cẩn thận rơi xuống, không liên quan gì đến tôi!”
Trên boong tàu tầng ba, hai chị em Tô Uyển Ương và Tô Hinh Nhụy cũng khiếp hãi!
Tô Hinh Nhụy hoảng loạn, sắc mặt trông tái nhợt, cô ta dè dặt nói: “Chị ơi, giờ phải làm sao đây? Liệu có gây ra tai nạn chết người không?”
Vốn dĩ Tô Hinh Nhuy chỉ muốn dạy cho Giang Tiêu Tiêu một bài học nho nhỏ thôi, nếu việc cô lên giường với người đàn ông khác bị khách khứa trong bữa tiệc biết thì cô sẽ trở thành một å đàn bà không biết xấu hổ, như thế thì làm sao Cận Tri Thận còn có thể ở bên cô được nữa, nhưng ai ngờ… cô lại rơi xuống biển.
Sắc mặt Tô Uyển Ương vô cùng u ám, cô lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất không được nói lỡ miệng về chuyện này, bằng không chị cũng không thể bảo vệ được em đâu.”
Người đàn ông kia bị Tô Hinh Nhụy xui khiến đi quấy rối Giang Tiêu Tiêu, một khi chuyện này bị phát hiện, chắc chắn Cận Tri Thận sẽ không bỏ qua cho cô ta, Tô Uyển Ương không nhịn được mà lo lắng không biết chuyện này liên lụy đến mình không.
“Em. em biết rồi ạ, nhưng chị họ à, nếu tên kia khai em ra thì sao bây giờ?”
Tô Hinh Nhụy siết nắm tay tiết lộ sự bất an trong lòng, hiện giờ cô ta vô cùng bối rối.
Tô Uyển Ương mím môi, cũng không biết Tô Hinh Nhụy đang nói những gì.
Bên dưới, Cận Tri Dực gầm lên giận dữ: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi người đi cứu đi!”
Nhân viên phục vụ và những người đang xem trò vui quanh đó vội vàng chạy đi tìm người, có người rơi xuống biển khiến du thuyền tức khắc trở nên hỗn loạn, mọi người đứng ở một bên vừa xem náo nhiệt vừa đổ thêm dầu vào lửa.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, Cận Tri Thận đang ở trong phòng khẽ nhíu mày, sau đó anh đi ra ngoài.
Tầm mắt của mọi người đều dõi xuống boong tàu, Cận Tri Thận loáng thoáng nghe thấy có người nói ai đó rơi xuống biển, Cận Tri Dực đang hoảng loạn thì thấy được anh trai nhà mình, thế là anh ta tiến lên kéo tay anh như bắt được cọng rơm cứu mạng, anh ta vội nói: “Anh à, chị dâu rơi xuống biển rồi.”
Giang Tiêu Tiêu rơi xuống biển?
Nghe vậy, sắc mặt Cận Tri Thận bỗng chốc thay đổi, anh vội vàng xông lên.
dưới biển, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, toàn thân lạnh buốt, tiếng sóng biển và những tiếng bàn tán ồn ào trên du thuyền chui vào trong tai cô, cô cảm giác mình sắp chết rồi…
Mình sắp chết thật rồi, thế thì mẹ ở bệnh viện phải làm sao đây? Còn Tiểu Bảo nữa, thằng bé sẽ buồn lắm nhỉ, còn cả Cận Tri Thận…
Trái tim Giang Tiêu Tiêu quặn đau, bọn họ mới quen nhau chưa được bao lâu, chẳng lẽ duyên phận giữa hai người đến đây là kết thúc ư?
Không, cô không muốn chết…
Giang Tiêu Tiêu cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, sau đó cô dần bình tĩnh lại, thả lỏng toàn thân, chầm chậm bơi lên trên mặt biển.
Cận Tri Thận đi đến chỗ lan can thì thấy Giang Tiêu Tiêu ngoi lên khỏi mặt biển, ngay sau đó anh mặc áo phao vào rồi nhảy xuống biển không chút do dự.
“Anh!” Sắc mặt Cận Tri Dực thay đổi.
Tô Uyển Ương đứng trên boong tàu tầng ba cũng kinh hãi, cô không tin nổi vào mắt mình, rằng Cận Tri Thận sẽ nhảy xuống biển vì Giang Tiêu Tiêu.
Lẽ nào anh ấy không biết biển sâu đến mức nào ư? Nếu nhảy xuống rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy mà anh lại có thể làm như thế, vì Giang Tiêu Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.