Sau khi cúp máy, Cận Tri Dực nhìn ra cửa văn phòng mà cảm thán mình thật hao tâm tổn trí vì hạnh phúc của anh trai mà. Haiz, rốt cuộc là đến bao giờ anh trai mới nhìn thấy điểm tốt của anh ta và cho anh ta nghỉ phép ba tháng đây. Cận Tri Dực thở dài, đúng lúc anh ta đang định rời đi thì Tô Uyển Ương từ văn phòng bước ra với vẻ mặt ngỡ ngàng. Thấy Cận Tri Dực đứng trước cửa, Tô Uyển Ương đi tới hỏi thăm: “Tri Dực, mấy hôm nay anh trai em bị làm sao thế? Hình như tâm trạng rất tệ thì phải? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?” “À… Không có gì đâu chị Uyển Ương, bình thường anh ấy cũng vậy mà. Không sao đâu, chị đừng nghĩ nhiều.” Cận Tri Dực đã quen Tô Uyển Ương từ nhỏ. Làm gì có chuyện một người đàn ông thông minh như anh ta lại không nhận ra tình cảm của Tô Uyển Ương dành cho anh trai mình chứ! Nhưng tiếc là anh trai đã có người trong lòng rồi. Thân là em trai, đương nhiên Cận Tri Dực phải giúp đỡ người anh trai thích. “Thế à?” Tô Uyển Ương vẫn thấy khó hiểu, cô ta lờ mờ cảm thấy có điểm bất thường nhưng không nói rõ được. net Cận Tri Dực gật đầu: “Đúng vậy đó! Chị Uyển Ương, nếu không có việc gì thì chị đừng đi tìm anh ấy là được, không là anh ấy mà nổi giận thì ngay cả em cũng phải sợ.” Tốt nhất là đừng bao giờ đi tìm anh trai mình nữa! Cận Tri Dực thầm nghĩ. “Ok, chị sẽ chú ý.” Tô Uyển Ương mỉm cười rồi nói tiếp: “À phải rồi, thứ bảy này ông nội chuẩn bị cho chị một buổi tiệc mừng, em nhớ phải tham gia đấy!” “Vâng, em nhất định sẽ có mặt.” Cận Tri Dực đồng ý ngay tức thì, sau đó anh ta chợt nghĩ hôm ấy anh trai mình có đi không… Ở công ty sáng tạo Cẩm Sắt. Chiều hôm đó, Giang Tiêu Tiêu nhận được chỉ thị của Tô San yêu cầu cô đến nói chuyện với tập đoàn Cận thị để tiến hành việc hợp tác quảng cáo. Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: “Hả? Sao lại là tập đoàn Cận thị ạ?” Tô San hơi chột dạ nhưng vẫn nói chuyện như bình thường: “Hạng mục lần trước đã hoàn thành rất tốt, nếu có thể tiếp tục hợp tác với bọn họ thì rất có lợi cho công ty, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này. Huống chi công ty con của Cận thị có rất nhiều phương thức quảng bá, nếu chúng ta hợp tác với bọn họ thì khỏi phải lo không giành được hạng mục Vân %3D Thường.” Giang Tiêu Tiêu rơi vào thế khó xử, nói thì nói vậy nhưng cô và Cận Tri Thận… “Giám đốc Tô, hay là cô bảo người khác đi được không? Tôi không giỏi ăn nói, nhỡ đâu đắc tội chủ tịch Cận thị thì sao? Đến lúc đó, chẳng những không thể hợp tác mà còn liên lụy tới công ty của chúng ta.” Nếu như cô bàn chuyện hợp tác, vậy thì chắc chắn là tất cả những vấn đề phát sinh sau này cũng do cô phụ trách hết, vậy thì cô và Cận Tri Thận lại tiếp tục dây dưa không rõ ràng. Tô San nghe vậy thì bác bỏ ngay. “Không được, phương án này do cô nghĩ ra, vì vậy cô buộc phải đi.” “Giám đốc Tô…” Giang Tiêu Tiêu rối rắm. Tô San vỗ vai cô, lời lẽ thuyết phục: “Tiêu Tiêu, tôi tin cô có thể làm được. Cố lên, làm tốt sẽ có tiền thưởng.” Cậu hai nhà họ Cận đã đích thân dặn dò thì làm sao Tô San dám bảo người khác đến Cận thị, vậy chẳng phải là điếc không sợ súng hay sao. Giang Tiêu Tiêu câm nín, cô dễ tin quá rồi đấy! Có điều chuyện đã đến nước này, cô chỉ đành cố mà tiếp nhận, dù sao tiền thưởng vẫn có sức hấp dẫn. Giờ cô đang cần tiền gấp, có lẽ bệnh của mẹ cô phải cần đến một khoản tiền lớn bất cứ lúc nào. Giang Tiêu Tiêu tự nhủ rằng đây chỉ là công việc, không phải chuyện riêng. Thời gian gần đây cuộc sống của Giang Tiêu Tiêu khá yên bình, nhưng nhà họ Giang thì ngược lại, nhiều ngày qua bầu không khí luôn ảm đạm nặng nề. Lần trước Giang Chấn định lợi dụng Phương Tuyết Mạn để uy hiếp Giang Tiêu Tiêu nhưng không thành công, trái lại còn bị mời đến đồn cảnh sát. Ông ta phải dùng đến mạng lưới quan hệ mới thoát tội trong yên lành. Mặc dù sự việc không ầm ĩ nhưng chuyện Giang Chấn vào đồn cảnh sát vẫn bị truyền ra ngoài, nhà họ Giang mất hết thể diện. Điều đáng giận hơn là vì chuyện này mà bọn họ chẳng những không leo lên được chiếc thuyền lớn Cận thị mà ngược lại còn làm đổ vỡ quan hệ, hiện giờ hạng mục trong tay nhà họ Lam bị lỗ mấy triệu một ngày. Hai nhà xót đứt ruột. Lúc này, bọn họ đang tụ họp ở nhà họ Giang bàn bạc đối sách. Giang Chấn nhíu mày, sắc mặt nặng nề. “Ban đầu tôi đã nói phải bắt tay với Cận thị làm hạng mục này trước đã mà các người không nghe, bây giờ thì hay rồi.” Tần Sương không vui khi nghe thấy câu này. “Ông thông gia, sao ông có thể nói như vậy được! Nếu không phải tại vì nhà họ Giang các người nuôi được đứa con gái ngoan thì quan hệ giữa chúng ta và Cận thị không tệ đến mức này. Ngoài ra, tôi còn chưa tính sổ chuyện con trai tôi suýt gãy tay đâu.” Hể trông thấy cánh tay đang bó thạch cao của Lam Quân Hạo là Tần Sương lại đau lòng không ngớt. Lam Bách Xuyên vội lên tiếng hòa giải: “Bà đừng nói vậy, chuyện này không thể trách nhà họ Giang được, muốn trách thì phải trách Giang Tiêu Tiêu ăn cháo đá bát, quên sạch công ơn nuôi dưỡng của anh chị khi xưa.” Bây giờ hai nhà không thể lục đục nội bộ được. Giang Tình Tình cất lời: “Đúng vậy, giờ nói những chuyện này cũng có ích lợi gì đâu? Mau nghĩ cách giải quyết đi thì hơn!” Ai nấy đều phiền muộn, trong chốc lát chưa nghĩ ra được cách gì. Đúng lúc này, Thẩm Thục Lan bỗng lên tiếng: “Hay là để Quân Hạo đi thuyết phục Giang Tiêu Tiêu và nói thêm vài lời êm tai. Chẳng phải trước đây con bé thích Quân Hạo sao? Nói không chừng..” Tuy nói là thuyết phục nhưng rõ ràng là bà ta muốn bảo Lam Quân Hạo đi dụ dỗ Giang Tiêu Tiêu. Bà ta vừa dứt lời, Giang Tình Tình lập tức xụ mặt, giọng nói đầy bất mãn: “Mẹ, cái này đâu phải cách? Làm gì có chuyện Giang Tiêu Tiêu còn thích anh Quân Hạo! Chị ta hận chúng ta còn không kịp nữa là!” Tuy nhiên, Tần Sương nghe xong cũng hơi dao động. “Đúng đó Quân Hạo, hay là con đi thuyết phục Giang Tiêu Tiêu thử xem, nói mấy lời ngon ngọt ấy, ráng dỗ dành cô ta chứ đừng to tiếng như lúc trước.” Giang Tình Tình không ngờ mẹ của Lam Quân Hạo cũng nói vậy, cô ta giận sôi máu, tự hỏi bọn họ đặt mình ở đâu? “Anh Quân Hạo…” Giang Tình Tình không thể làm gì khác hơn là nhìn Lam Quân Hạo và gọi tên anh ta với vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ Lam Quân Hạo sẽ đi tìm Giang Tiêu Tiêu. Con ả Giang Tiêu Tiêu này hệt như hồ ly tinh, nếu cô ta và Lam Quân Hạo gương vỡ lại lành thì mình phải làm sao? Lam Quân Hạo bình thản nói: “Vô dụng thôi, bây giờ Giang Tiêu Tiêu sẽ không giúp chúng ta đâu.” Nghe vậy, Giang Tình Tình thở hắt ra nhưng rồi lại lo lắng Giang thị và Lam thị phải xử lý thế nào. “Anh Quân Hạo, anh có cách gì giải quyết chuyện hạng mục không?” Lam Quân Hạo mím môi suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Bây giờ chúng ta không đi con đường nhà họ Cận được nữa, nên là đành phải tìm cách khác thôi.” Lam Bách Xuyên nhìn con trai mình và hỏi: “Lẽ nào chúng ta phải tìm công ty khác hợp tác?” Nhưng đây không phải hạng mục nhỏ, đâu thể hợp tác với công ty bình thường được, nếu không thì trước đó bọn họ đã chẳng dốc lòng dốc sức vào Cận thị. “Vâng.” Lam Quân Hạo gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]