Lục Phong chỉ là đang giả vờ xem tin tức trên tivi mà thôi, chứ thực ra trong thâm tâm gã đã bị người kế bên câu mất từ lúc nào. Gã làm bộ không để ý mấy động tác mờ ám sau lưng của cô, thậm chí còn nhắm mắt cho qua việc cô lén lút vùi sâu vào trong lồng ngực gã nở một nụ cười ranh mãnh ngọt ngào.
“Mốt em có đi đâu cũng phải nhắn tin hay thông báo cho tôi một tiếng, đừng cứ mãi đi tìm cái tên Lý Ngọc kia.” Ngữ khí rõ ràng không vui. Gã nhìn dáng vẻ rụt rè lấy lòng của cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, tự hỏi tại sao cô phải lén lút như vậy?
“Em biết rồi.” Vu Khiết mặt bí xị, giận dỗi trả lời.
“Em không đồng ý với lời tôi nói sao?”
Sao mà Vu Khiết biết được mỗi hành động của cô đều được gã thu hết vào mắt.
“Lý Ngọc là bạn của em, em không chơi với nó thì chơi với ai?” Cô to gan phản bác, “Anh… Anh cứ không ở nhà như vậy, em cũng rất cô đơn.”
Lục Phong nhận ra suy nghĩ của cô vừa thương lại vừa giận, nghĩ tới cũng do gã thường xuyên ở bên ngoài bận rộn công tác, còn cô cứ ru rú trong nhà cũng không phải cách hay.
“Em ra ngoài gặp hắn cũng được nhưng nhất định phải báo cho tôi trước.” Gã chịu nhượng bộ nhưng vẫn không quên nhắc nhở.
Vu Khiết cảm thấy thật bất mãn, tại sao Lục Phong có thể ra ngoài làm việc và giao du với nhiều người, còn cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608735/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.