Hôm ấy là một ngày không mấy đẹp trời, âm u tối mịt giống hệt tâm trạng lúc bấy giờ của Vu Khiết. Một Vu Khiết 10 tuổi trốn trong vườn thổi vết thương vừa bị bỏng trên tay, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cười nói nắc nẻ trong chòi nghỉ mát bên cạnh vườn hoa hướng dương.
“Anh Lục Dương, mau bắt con châu chấu đó lại cho em.” Giọng đứa trẻ non nớt vang lên.
“Mân Mân ngoan, đợi anh một chút.” Cậu con trai cao lớn ra vẻ người lớn trả lời.
Sau đó, cậu trai ấy liền chạy vọt ra khỏi vườn hoa hướng dương, tiếng bước chân sột soạt ma sát trên đường đất đá. Đến khi một loạt âm thanh ấy bỗng dừng lại, Vu Khiết hoảng hốt ngẩng đầu, sững sờ khi nhìn thấy người đứng trước mặt.
Thế nhưng, cậu trai cao lớn lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề để ý đến sự tồn tại của Vu Khiết, trọng điểm là đi bắt châu chấu. Cậu trai cầm vợt rượt châu chấu, châu chấu cũng rất khôn ngoan không hề nằm im một chỗ chờ chết mà bắt đầu vờn tới vờn lui. Sau lưng cậu trai như có ánh hào quang tỏ ra, mỗi một động tác đều tỏa sáng đến vô thực.
Dù sao đây cũng là một trong những đoạn hồi ức ngắn ngủi đẹp đẽ của Vu Khiết, bởi vì là hồi ức nên cô mới bỏ ra tất cả sức tưởng tượng để tô đẹp cho Lục Phong.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, châu chấu tinh nghịch thế mà lại đậu trên người Vu Khiết, cô đưa tay chụp lấy theo bản năng. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608732/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.