Triết Khẩn muốn kéo Vu Khiết lên xe, nhưng đi chưa được mấy bước đã mệt bở hơi tai. Lão cũng già rồi, ở trong tù không được ăn uống đủ chất, không thể giống như trước kia có thể lực muốn làm gì cũng được.
Vu Khiết kỳ thực không hoàn toàn mất đi ý thức, cô cố làm mình thanh tỉnh, muốn dùng di động trong túi quần để gọi điện cho Lục Phong, chỉ cần gã nghe máy thôi thì nhất định gã sẽ đến cứu cô.
Di động của Vu Khiết có phím tắt, trực tiếp nhấn số 1 là có thể gọi đến số của Lục Phong, nào biết Triết Khẩn đúng lúc ném cô lên ghế ngồi phía sau, di động không thể nắm chắc lập tức rơi xuống lăn vào góc xó. Giờ phút này cô triệt để tuyệt vọng, ý thức gắng gượng từ từ bỏ cuộc, dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Triết Khẩn phịch một tiếng đóng cửa xe, không phát hiện điện thoại của Vu Khiết trong góc đang sáng đèn, đang ở trong một cuộc hội thoại.
Lục Phong bên kia không chút mảy may nghi ngờ bắt máy, alo một tiếng, thế nhưng gã không nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc của vợ nhỏ, mà chỉ nghe được những tiếng ‘cốp’ rồi ‘phịch’ như tiếng điện thoại rơi xuống và điều làm gã không ngờ nhất chính là giọng nói của kẻ mà gã không muốn nghe nhất, Triết Khẩn.
Lục Phong quyết định không cúp máy vội, gã siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nhỏ giọng yêu cầu trợ lý thân cận đang đứng kế bên, “Cậu đi liên lạc với bên cảnh sát, nói với bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608680/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.