Vu Khiết gật đầu, không quên kèm theo câu “Cảm ơn”.
Nghe câu cảm ơn đầy khách khí của đối phương khiến Lục Phong nghẹn họng, đành thở dài, ảo não nhận lỗi, “Thực xin lỗi, đều tại anh mà em bị cuốn vào nguy hiểm…”
“Không phải lỗi của anh…” Vu Khiết lập tức phản bác, buồn rầu suy nghĩ từ khi nào chuyện của gã lại không liên quan đến cô, “Đều tại em bất cẩn để lộ ra sơ hở, thế nên gã ta mới có cơ hội ra tay.”
“Đừng nói nữa, tất cả là tại anh…” Lục Phong muốn giải thích với đối phương, là gã ngu ngốc không sắp xếp chu toàn, là gã khiến cô bị thương, là gã khiến cô phải buồn lòng. Nghe từng lời cô nói đầy lạnh lùng xa cách như hai người xa lạ làm trái tim gã đột nhiên phát đau, thật sự hận tại sao người bị bắt cóc không phải là gã.
Vu Khiết dựa lưng vào cạnh giường, ngữ khí có chút cô đơn, “Không phải là lỗi tại anh, dù biết anh đang ở với chị ấy, em còn làm phiền gọi điện cho anh, làm anh phải cất công tới cứu một người vô năng như em, là em làm lỡ khoảng thời gian vui vẻ của hai người. Anh cũng không cần cảm thấy áy náy, đều tại em yếu đuối không có cách nào phản kháng làm lão ta dễ bắt cóc em hơn, là tại em, tất cả đều tại em… Vì vậy, anh cũng đừng cảm thấy gánh nặng, đó đều là em tự nguyện. Anh cứ xem những năm tháng chúng ta sống cùng nhau quên đi, đều là em si tâm vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608676/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.