“Cậu chủ, đã lâu không gặp.” Người kia cười vô cùng đẹp mắt. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.
“A Trung…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.
A Trung đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt hắn mang theo ý cười, ngũ quan khá anh tuấn. Gương mặt có năm phần giống với Tần Lương Hàn.
“Cậu chủ đang đau khổ vì Đàm Thiên Dương sao?” A Trung cười với y hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, khuôn mặt dần dần lạnh xuống. Y từ trên giường ngồi dậy, thanh âm lạnh như băng nói:”Là các người hại hắn!” Y nói một câu đầy khẳng định. Đôi mắt trống rỗng ban đầu dần dấy lên hận ý.
“Vì sao lại muốn hại hắn!” Tịch Chiêu Nhiên từ trên giường đứng lên, ánh mắt mang theo dày đặc căm hận, lăng lăng nhìn chằm chằm người trước mặt. Bình tĩnh nhưng lại khủng bố, làm người ta sởn tóc gáy. “Hắn chưa từng cản đường của các người, vì sao lại muốn hại hắn!”
“Cái này thì…” A Trung nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hận ý mà dần trở nên vặn vẹo. Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Một hồi lâu hắn mới cười vô hại nói với y:”Cậu chủ nên đi hỏi Tịch Kính Thời đi.”
“Là ông ta sai ngươi đi làm?” Cho dù Tịch Chiêu Nhiên sớm đã nghĩ tới kết quả này. Nhưng khi chính tai nghe được, trái tim đã chết lặng của y một lần nữa không ngừng truyền đến những cơn đau dày vò.
Là ông ta hại Thiên Dương, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cong-anh-chang-quan-nhan/769218/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.