Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về từ khu suối nước nóng, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy Đàm Thiên Dương có chỗ không đúng lắm. Y cũng không biết rốt cuộc hắn lạ ở điểm nào. Chỉ cảm thấy Đàm Thiên Dương trước kia không có thái độ hờ hững như thế này.
Giống như hiện giờ hai người cùng nhau ăn cơm. Nhưng Đàm Thiên Dương vẫn luôn đem mặt mình vùi vào bát cơm, khiến cho Tịch Chiêu Nhiên có xung động muốn nổi điên. Trên mặt y có cái gì sao? Ngay cả liếc cũng không muốn liếc y một cái?
Tình trạng này đã gần một tháng, thậm chí cả buổi tổi khi đi ngủ. Đàm Thiên Dương cũng sẽ tránh thật xa y, cho dù y giả vờ như nằm mơ, rồi lăn đến bên cạnh dựa vào người hắn. Hắn cũng sẽ nhanh chóng rời giường, làm bộ như đi toilet hoặc là dứt khoát không trở về giường nằm nữa.
Tịch Chiêu Nhiên bưng bát cơm. Đang tự hỏi nếu y đem bát cơm đặt mạnh trên bàn có thể sẽ hấp dẫn lực chú ý của hắn hay không. Nhưng ngay lúc này, di động của Đàm Thiên Dương lại vang lên.
Đàm Thiên Dương vội vàng từ trong bát ngẩng đầu lên. Đưa tay lấy điện thoại từ trong túi rồi nhìn thoáng qua, là người phụ nữ họ Tống gọi đến.
“Alo, là tôi.” Đàm Thiên Dương vừa bắt điện thoại, vừa đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“…”
“Trung thu?” Đối phương dường như nói gì đó, Đàm Thiên Dương nghi hoặc nhíu mày.
“…”
Đàm Thiên Dương cầm di động đứng bên cửa sổ phòng ngủ, nghe đối phương nói xong. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách.
“Hay là cậu có hẹn với người khác rồi?” Người phụ nữ họ Tống không nghe hắn nói gì, thanh âm dịu dàng hỏi.
“Không phải.” Đàm Thiên Dương thu hồi tầm mắt. Hắn nghe được một giọng nói mềm mại truyền từ trong điện thoại đến. Khoé môi đã quen tạo thành một đường thẳng bỗng di chuyển, khẽ cong lên, “Tôi sẽ tới.”
“Hay lắm, cứ định như vậy đi.” Người phụ nữ họ Tống cười nói.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Tịch Chiêu Nhiên vừa cầm đũa gắp rau bỏ vào miệng, vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương ngồi trở lại bàn đối diện với Tịch Chiêu Nhiên. Lần này cũng không trốn tránh tầm mắt y.
“Trung thu cậu có về nhà không?” Đàm Thiên Dương hỏi.
“Trung thu?” Tịch Chiêu Nhiên nghi hoặc nhìn hắn, “Hỏi cái này làm gì?”
“Trung thu tôi sẽ không ở nhà ăn cơm tối.” Đàm Thiên Dương nói.
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc một hồi, cuối cùng ngẩng đầu mỉm cười với hắn rồi nói: “Đã cùng bạn hẹn rồi sao? Vậy anh đi đi, không cần xen vào chuyện của tôi.”
Đàm Thiên Dương thẳng tắp nhìn y, quan sát nụ cười không chút biến đổi trên mặt Tịch Chiêu Nhiên. Cuối cùng vì bị hắn nhìn đến có chút không chịu được, y cười nói với hắn. “Tôi cũng sẽ về nhà, Trung Thu thôi, dù sao tôi đã lâu không trở về.”
Đàm Thiên Dương nhìn không ra vấn đề trên mặt y. Nhưng dù sao Tịch Chiêu Nhiên cũng là đại thiếu gia nhà họ Tịch. Ngày Trung Thu khẳng định phải về nhà mới đúng. Hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Đàm Thiên Dương trầm mặc thu hồi tầm mắt. Nhưng trong lòng hắn không thể nào yên tâm.

Người phụ nữ họ Tống họ La, tên là La Uyển Y. Tên cũng giống như người, là một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Một người phụ nữ tốt như vậy, nhưng chồng cô lại qua đời. Cô mang theo đứa con trai Tống Hàng, một mình ở thành phố lớn này kiếm sống. Dùng tấm thân gầy yếu của mình chống lưng cho đứa con trai bốn tuổi.
Đàm Thiên Dương rất khâm phục cô. Phải biết rằng, là một người dân quê, cho dù có chồng ở bên cạnh. Cũng không nắm chắc được phần thắng. Càng khó có người dũng cảm tiến về phía trước cùng liều lĩnh như cô.
Tống Hàng năm nay bốn tuổi đi học mẫu giáo ở nhà trẻ. Bởi vì hôm nay là Trung Thu, nhà trường cho các bé nghĩ nửa buổi chiều. Và cũng vì biết được chú Đàm Thiên Dương mà bé thích nhất sẽ đến nhà ăn cơm. Cho nên bé đã sớm trở về nhà để phụ giúp mẹ của mình. Đồng thời cũng là người ăn thử bánh trung thu cùng cơm tối.
Tay nghề nấu ăn của La Uyển Y rất tốt. Đêm Trung Thu chuẩn bị một bàn tiệc lớn đầy thức ăn. Tống Hàng vui vẻ xoay quanh bàn ăn.
“Đừng nhúc nhích ah’, chờ chú Đàm của con đến đây ăn.” La Uyển Y lo lắng dặn dò Tống Hàng.
“Con biết rồi.” Tống Hàng cười hì hì vỗ tay, suy nghĩ một chút lại chạy đến cửa nhìn ra ngoài. Không biết chú Đàm khi nào sẽ đến, bé thật sự rất thích chú ấy ah’.
Đàm Thiên Dương hôm nay khi tan tầm không có nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đứng chờ mình. Trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Muốn gọi điện thoại cho Tịch Chiêu Nhiên, nhưng hắn cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Buông rồi lại cầm lên, động tác cứ lập đi lập lại như vậy ba lần. Cuối cùng hắn vẫn đem ý nghĩ này nén xuống dưới. Tịch Chiêu Nhiên cũng có người nhà muốn ở cùng y. Vẫn là không nên đi quấy rầy thì tốt hơn. Dù sao cũng không có gì muốn nói.
Chờ đến khi hắn mang theo mấy thứ tới nhà họ Tống. Liền thấy Tống Hàng đang ghé vào cửa nhìn ra bên ngoài, đôi mắt mở thật to.
“Chú Đàm.” Tống Hàng vừa thấy Đàm Thiên Dương liền nhảy cẩn lên chạy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.
“Tiểu Hàng.” Đàm Thiên Dương đưa tay xoa đầu bé. Lấy một trái táo từ trong túi đồ đưa cho bé.
“Cậu đừng cho nó ăn, lát nữa ăn cơm sẽ không ngon.” La Uyển Y từ trong nhà bếp đi ra. Hai tay cầm tạp dề bên hông lau tay. Thoáng cái đã lấy lại trái táo trên tay Tống Hàng.
Tống Hàng bĩu môi.
Khoé môi Đàm Thiên Dương mơ hồ cong lên, lại xoa nhẹ lên đầu bé một cái.
“Thiên Dương đừng để ý đến nó, mau vào ngồi đi.” La Uyển Y vừa cởi tạp dề, vừa tiếp đón hắn.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
La Uyển Y nhìn sắc trời không còn sớm, liền bảo hai người vào nhà vệ sinh rửa tay, để một lát ăn cơm tối.
Tống Hàng đứng ở bồn rửa mặt, Đàm Thiên Dương cầm lấy đôi bàn tay nhỏ giúp bé rửa sạch. Bé một bên cố gắng nâng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Đàm Thiên Dương. Nhỏ giọng hỏi: “Chú Đàm, chú lâu rồi không có đến thăm mẹ con cháu ah’, có phải chú có bạn gái rồi không?”
Đàm Thiên Dương cúi đầu nhìn bé một cái, lắc đầu, “Không có.”
“Vậy thì chú làm gì ah’? Mẹ cháu nói, khẳng định vì chú phải chăm sóc cho bạn gái, nên không có thời gian qua đây chơi với cháu.”
Đàm Thiên Dương rửa sạch tay cho hai người xong, cầm lấy khăn mặt lau khô, thuận tiện đáp trả bé: “Chú không có bạn gái, chú đang làm việc còn phải chăm sóc người khác.”
“Chăm sóc ai vậy ạh? Có nhỏ tuổi giống như cháu không? Tại sao còn muốn chú chăm sóc?” Tống Hàng tò mò hỏi.
Đàm Thiên Dương giật mình một chút. Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt mỉm cười của Tịch Chiêu Nhiên. Nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. Tịch Chiêu Nhiên không còn nhỏ, cũng không nhất định cần hắn chăm sóc.
Tống Hàng thấy hắn đột nhiên ngây người, bé đưa tay túm lấy góc áo của hắn.
Trong phòng khách truyền đến thanh âm gọi hai người tới ăn cơm của La Uyển Y. Vì thế Tống Hàng vội vàng nắm lấy tay Đàm Thiên Dương đi ra ngoài.
La Uyển Y đem chén đũa dọn xong cười nói: “Chị cũng không biết cậu thích ăn gì, nên mỗi món làm nhiều hơn một chút.”
“Như vậy là rất tốt rồi.” Đàm Thiên Dương lắc đầu.
Đêm Trung Thu ăn bữa cơm đoàn viên, vốn là người trong gia đình vây thành vòng tròn cùng nhau ăn cơm tối. Đàm Thiên Dương chỉ có một mình, La Uyển Y và Tống Hàng cũng không có thân nhân, sống lẻ loi ở thành phố này. Ba người liền vây quanh một bàn ăn, cũng coi như bữa cơm đoàn viên này vô cùng viên mãn.
“Thiên Dương, cậu cũng đã hai mươi lăm đi. Không nghĩ đến tìm cô gái nào kết hôn sao?” Cơm ăn đến một nửa, La Uyển Y đột nhiên chuyển đến đề tài “chung thân đại sự” của Đàm Thiên Dương. “Có phải đã tìm được một người tốt lắm không? Hôm nào mang đến đây cho chị dâu xem thử.”
Cũng bởi vì có nguyên nhân nào đó mà ngay từ lúc đầu Đàm Thiên Dương ăn bữa cơm này có chút không yên lòng. Mấy câu trước hắn cơ bản chỉ lựa ý mà nói cho qua chủ đề với La Uyển Y. Hiện giờ cô đột nhiên chuyển đề tài nói về hắn, khiến hắn nhất thời lấy lại *** thần.
“Tạm thời vẫn chưa vội.” Cũng không biết vì sao hắn không muốn nói đến vấn đề này, chỉ tìm lời ứng phó nói.
La Uyển Y nhìn hắn một cái, phụ nữ đặc biệt có lối suy nghĩ mẫm cảm, vì thế cô mơ hồ cảm giác được hắn có tâm sự. Nên liền không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Chú Đàm, ngày mốt là thứ bảy ah’, chú dẫn cháu đi công viên trò chơi có được không? mẹ cháu cũng cùng đi nữa.” Tống Hàn thấy hai người lớn không còn nói gì. Vì thế rốt cuộc tìm được cơ hội nói ra mong muốn của mình. Bé mở thật to đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn Đàm Thiên Dương.
“Để mẹ đi với con, chú Đàm có việc bận.” La Uyển Y xoa xoa đầu con trai mình.
“Không sao, ngày mốt tôi không có trực ban, đúng lúc rảnh.” Đàm Thiên Dương thản nhiên nói.
“Oa, chú Đàm là tốt nhất.” Tống Hàng cao hứng, ngay lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, bổ nhào lên đùi Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương cũng cong khoé môi, sờ đầu Tống Hàng, đem bé ôm vào trong ngực mình.
La Uyển Y thấy hắn đã đáp ứng nên không nói gì thêm. Chỉ gõ đầu con mình giáo huấn nói: “Quay về chỗ mình ăn cơm đi.”
Tống Hàng thè lưỡi, quay đầu nhìn Đàm Thiên Dương. Đàm Thiên Dương cũng không buông bé ra. Trái lại còn dùng đũa đút rau cho bé ăn. Tống Hàng lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn nhai thức ăn. Còn quay sang mẹ mình đắc ý chớp chớp con mắt.
La Uyển Y bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi ăn cơm xong ở nhà họ Tống. Tống Hàng nhiều lần bắt Đàm Thiên Dương xác nhận sẽ dẫn bé đi chơi công viên vào ngày thứ bảy, mới có chút không cam lòng để hắn về nhà.
Khi Đàm Thiên Dương đi về nhà, cước bộ vô thức bước nhanh hơn mọi ngày. Nhưng chờ đến khi hắn về đến, trong nhà lạnh tanh không có bóng người nào. Lúc này hắn mới nhớ đến chuyện Tịch Chiêu Nhiên về nhà nhất định sẽ ở đó một đêm, không trở về là việc bình thường.
Hắn mở đèn ngồi trên ghế sô-pha một lát, vẫn cảm thấy không thể nào yên tâm được. Hắn liền cầm lấy di động, quyết định gọi điện cho y.
Điện thoại reng một hồi lâu cũng không có người bắt. Lông mày Đàm Thiên Dương cũng càng lúc càng cau chặt lại.
Không biết lần thứ mấy gọi lại, điện thoại mới có người bắt.
“Cậu ở đâu?” Đàm Thiên Dương nghe thấy người bắt máy liền lập tức hỏi.
“Uy… là Thiên Dương ah’…” Trong điện thoại truyền đến thanh âm có phần mềm mại của Tịch Chiêu Nhiên. Dường như còn có chút nói ngọng, ngay cả câu nói cũng không được rõ ràng. Nhưng y vẫn có tâm tình hỏi hắn một câu, “Anh ăn cơm xong chưa?”
“Cậu uống rượu?” Đàm Thiên Dương không biết rốt cuộc vì sao ngực mình lại nhói lên. Lo lắng cả đêm vào giờ khắc này đều xông ra toàn bộ. Nhưng khi biết đối phương không nghe lời lại đi uống rượu, khiến cho hắn vừa tức giận vừa lo lắng.
“Ha hả, anh nghe ra rồi sao.” Quý công tử uống rượu không nghe ra được sự tức giận của hắn. Cười ha hả giải thích, “Chỉ uống một chút cho qua Trung Thu thôi.”
“Cậu hiện giờ ở nơi nào?” Đàm Thiên Dương từ ghế sô-pha bật người đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
“A?” Tịch Chiêu Nhiên vô thức lên tiếng, tuỳ tiện để thanh âm ma sát với vải vóc truyền đến microphone. “Nơi này ah’… giống như.. là… phòng làm việc của tôi.”
Đàm Thiên Dương nghe xong trực tiếp cúp máy. Đôi lông mày gắt gao cau chặt lại một chỗ. Sắc mặt âm trầm giống như đêm đen tối mịt.
Y như thế mà lại không về nhà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.