“Phó ca có ở trong không?” Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước cửa, cười tủm tỉm hỏi Thiệu Đông Dương.
“Có.” Thiệu Đông Dương miễn cưỡng trả lời một câu, nghiêng người để y vào trong.
“Nếu cậu có đi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa lại.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nhắc nhở.
“…” Thiệu Đông Dương sắc mặt không đổi xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa. Rồi sau đó im lặng đứng ở ngoài cửa thầm mắng. Ccmn nói mấy lời mập mờ đó với tôi làm gì!
Thiệu Đông Dương đứng ở trước cửa, trong lòng phiền muộn thở dài. Quyết định không để ý tới mấy người này nữa.
Hắn xoay người đi về phía cầu thang, lại nhìn thấy Đàm Thiên Dương cùng trợ thủ của Phó Vân Thiên –– Hoắc Húc đang đứng ở cầu thang mắt to trừng mắt nhỏ. Cả hai đều là loại người trầm mặc ít nói. Thân hình cường tráng thẳng tắp lại cao hơn một mét tám, khiến cho cả hai đều mang khí thế áp bách kinh người. Giống như hai thanh vũ khí lạnh đang đối khán lẫn nhau. Hoàn cảnh vô cùng áp lực.
Thiệu Đông Dương đi đến bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhị thiếu gia.” Hoắc Húc quay đầu hành lễ với Thiệu Đông Dương.
“Anh đứng ở chỗ này làm cái gì?” Thiệu Đông Dương hỏi.
“Phòng sách của Phó thiếu gia không thể để cho người ngoài tuỳ tiện đi vào.” Hoắc Húc nghiêm mặt, thận trọng giải quyết công việc của mình, nói.
Dù sao cũng không phải là thủ hạ của mình. Thiệu Đông Dương không muốn hỏi nhiều. Đành phải chuyển hướng về phía Đàm Thiên Dương, nói với hắn: “Chiêu Nhiên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cong-anh-chang-quan-nhan/769189/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.