Sau khi Đàm Thiên Dương tan ca thì đi đến nhà họ Tống. Người phụ nữ họ Tống mở một siêu thị mini ở góc đường trong thành phố. Mang theo một đứa con trai bốn tuổi tự mình sinh sống.
Đàm Thiên Dương lần này đi đến nhà bọn họ là để giúp hai mẹ con lấy hàng. Sau khi khiêng hàng vào siêu thị, hắn từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm tối của người phụ nữ họ Tống. Lại tự bỏ tiền mua hai món ăn và một ít đồ dùng lặt vặt rồi mang đi.
Hắn cầm vài thứ lặt vặt ấy đi vào quán ăn nhỏ bên đường ở tiểu khu. Gọi chủ quán cho một bát mì rồi lập tức ngồi xuống. Tuy là một quán ăn nhỏ nhưng buôn bán rất phát đạt, hương vị vừa ngon lại vừa rẻ, ông chủ ở đây còn rất nhiệt tình. Trong chốc lát ông đã nấu xong bát mì như hắn gọi, rồi cười ha hả bưng tới cho hắn, “A! Cậu thích ăn mì như vậy sao? Đã mua một phần trong tay mà vẫn còn ra ngoài ăn mì ah’.”
Đàm Thiên Dương quay về phía ông gật đầu, không nói thêm gì.
Ông chủ quán dường như cũng đã quen, cười ha hả nói thêm mấy câu rồi xoay người đi đón tiếp những vị khách khác.
Đàm Thiên Dương quả thật rất thích ăn mì, đặc biệt thích cho nhiều sa tế, làm cả bát mì biến thành màu đỏ, ăn rất có hương vị. Hắn cúi đầu “xì xụp” ăn vài đũa đã hết nửa bát mì, mới nhớ ngẩng đầu lên để uống nước.
Bên cạnh quán ăn nhỏ này là một quán khác. Có điều quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cong-anh-chang-quan-nhan/769173/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.