Nhìn miếu thần tài Vân Sơn nổi danh linh nghiệm, hương khói hưng thịnh, bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ danh tiếng mà tìm đến.
Ngày thứ hai đầu tuần, khách hành hương ít hơn so với ngày thường, tốp năm tốp ba bước đi trên thềm đá lên núi.
Có một người vô cùng khác biệt, lúc người xuống núi đi qua người anh, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá.
Nhìn những bậc thang bằng đá xanh đi lên Vân Sơn dài dằng dặc kia, người bình thường đều phải thở gấp để leo lên, còn anh thì lại đeo khẩu trang.
Kỳ lạ hơn, người ta đi bái thần tài đều sẽ mang hương mang lễ, trong lòng ngực của anh chỉ ôm một con thỏ bông màu hồng nhạt, thật sự đến để cầu tài hay sao?Nhận được quá nhiều ánh mắt, Giang Dực lại hạ thấp vành mũ lưỡi trai xuống thêm một chút.
Trợ lý Tiểu Mãnh đi ở phía sau nói: "Giang ca, để tôi ôm con thỏ cho, tránh để bọn họ nhìn chằm chằm vào anh, bị nhận ra sẽ không tốt.
"Giang Dực không quay đầu lại: "Tôi tự ôm.
"Tiểu Mãnh "A" một tiếng, không nói gì nữa.
Lo lắng của cậu không phải là không có lý, con thỏ bông quá thu hút ánh mắt của người khác.
Giang Dực đã từng nổi tiếng nửa góc trời, bây giờ cũng là đỉnh lưu hắc hồng có nhiều anti fan, gương mặt này của anh có độ nổi tiếng rất cao, nếu như bị người khác nhận ra, chắc chắn sẽ phiền phức.
Tiểu Mãnh cũng buồn bực, bình thường chưa từng thấy Giang ca thích màu hồng, cũng không thích mấy con gấu bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-tai-ba-tuoi/4423373/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.