Cố Khái Đường chưa từng đi xem mắt, cũng không biết nên mặc cái gì, do dự lấy từ trong tủ áo ra một bộ chính trang mặc lúc phát biểu tốt nghiệp, soi gương đeo caravat.
Hắn rất kháng cự buổi xem mắt, thế nhưng lễ nghĩa lịch sự vẫn không thể qua loa.
Nhìn mình trong gương, còn chưa đi, Cố Khái Đường đã có một loại xung động lúng túng muốn đổi ý.
Đậu Tranh hiếm khi thấy Cố Khái Đường mặc âu phục, hứng thú ngồi phía sau Cố Khái Đường, nhìn chằm chằm bóng lưng mặc tây trang của người nọ. Vai Cố Khái Đường rất rộng, có thể đem tây trang căng ra, thoạt nhìn càng tinh tế hơn quần áo bình thường. Hắn rất hợp với tây trang.
Đậu Tranh nhìn một hồi, đứng lên, hỏi lại: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
Cố Khái Đường chỉnh sửa caravat, quay đầu lại nói: "Đi ăn một bữa cơm."
Đậu Tranh nghĩ tới gì đó, nói: "Cùng Sở Vi sao?"
"..." Cố Khái Đường không nói gì, không biết vì sao, hắn không muốn nói với Đậu Tranh.
Tiễu Dã vừa chơi đồ chơi, nhìn thấy Cố Khái Đường mặc tây trang, có chút ngạc nhìn đi tới đứng bên cạnh chân Cố Khái Đường.
"Thúc phụ đi ra ngoài sao?"
Cố Khái Đường vừa mang giày vừa nói: "Đúng vậy."
"Phải cẩn thận," Tiễu Dã nghiêm túc nói: "Trên đường trơn trượt, đừng để ngã."
Cố Khái Đường nở nụ cười. Hắn biết vì sao Tiễu Dã lại nói như vậy. Từ sau khi Cố Khái Đường làm giải phẫu chân, cả nhà đều rất lo lắng chân hắn lại gặp chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/2353763/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.