Cố Khái Đường giơ tay chạm vào mắt Đậu Tranh, lòng bàn tay toàn là nước mắt, vừa dính vào thì nóng hổi, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo.
Mặt Đậu Tranh tối tăm, cũng không khóc thành tiếng, chỉ phát ra thanh âm hít vào lặng lẽ.
Cố Khái Đường cúi đầu nhìn Đậu Tranh, muốn đem tóc trước rũ xuống của y vén lên, nhưng hắn nhịn được. Cố Khái Đường nhẹ nhàng nói: "Tôi đi đây."
Đậu Tranh không nói gì, vẫn chăm chú nhìn vào Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường lấy ba lô, trong tay nắm vòng tay Đậu Tranh tặng hắn.
Cái gì hắn cũng không lấy, nhưng vậy này, hắn muốn mang theo.
Cố Khái Đường đi tới chỗ huyền quan, Đậu Tranh đi theo ra.
Cố Khái Đường nói: "Cậu không cần tiễn đâu."
Đậu Tranh vờ như không nghe thấy, y nói: "Đã mười hai giờ rưỡi rồi, trễ như thế, cậu ở lại đi."
Cố Khái Đường lắc đầu.
Giọng Đậu Tranh cao lên, nhưng vẫn sợ đánh thức Tiễu Dã, cho nên dùng âm lượng vừa phải nói: "Cậu sợ phải ở lại sao?"
"..."
"Tôi đối với cậu cứng rắn. Lúc cậu về nước, nếu như tôi chủ động một chút nữa, cậu sẽ không cự tuyệt tôi." Đậu Tranh gật đầu, nói, "Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không chạm vào tôi, cậu đã sớm biết thẳng thắn với người nhà sẽ có hậu quả thế nào... cho nên cậu không chạm vào tôi, nghĩ như vậy sẽ không thiếu tôi thứ gì, đúng không?"
Đậu Tranh nói rất chậm, nhưng giọng mang theo lực, thậm chí có chút bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/2353717/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.