Thanh âm bên này rất lớn, ba mẹ Cố vội vã chạy đến kiểm tra tình hình, chỉ thấy Đậu Tranh đặt Tiểu Mãn nằm trên đầu gối, đánh hai cái trên mông bé.
Tiểu Mãn rơi lệ hô to: "Con sai rồi, con biết sai rồi."
Mẹ Cố vội vã nói với Đậu Tranh: "Đứa nhỏ biết sai rồi, buông nó ra đi."
Đậu Tranh nói: "Miệng nó nói thế, lần sau lại tái phạm."
"Vậy cũng đừng đánh..."
"Không quản tiểu tử này lại muốn tạo phản."
"..."
Tiểu Dã nhìn Tiểu Mãn tủi thân ghé trên đùi Đậu Tranh rơi lệ, mở miệng nói: "Ba ba, đừng đánh em con mà."
Đậu Tranh quay đầu nhìn Tiểu Dã, phát hiện đôi mắt đầy trông mong của con lớn, y thở dài, đành buông Tiểu Mãn xuống đất.
Tiểu Dã từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, từ lúc có trí nhớ tới giờ chỉ bị đánh mông một lần, không giống Tiểu Mãn, ba ngày hai trận.
Đều nói nếu có con nhỏ, ba mẹ sẽ càng thương yêu đứa bé hơn, con lớn sẽ ghen tị, thậm chí oán hận cha mẹ.
Nhưng trong nhà Cố Khái Đường hoàn toàn không xuất hiện tình huống này. Thấy Tiểu Mãn dạy mãi không sửa, liên tiếp phạm sai lầm, bị Đậu Tranh dạy dỗ đánh vài cái là chuyện nhỏ, ngay cả Cố Khái Đường khi tức giận cũng sẽ mắng mấy câu. Thời gian dài, Tiểu Dã trở nên vô cùng đau lòng em trai mình.
Sinh nhật ba tuổi của Tiểu Mãn, Tiểu Dã thậm chí còn mang tiêu bản bọ một sừng mà mình cất giữ nhiều năm tặng cho bé. Hai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/2353643/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.