Trong nhà kho lạnh lẽo ấy, Thiên Du đang gồng mình vì cơn đau, vết bỏng không được băng bó hay bôi thuốc dần chở nên nhiễm chùng, vậy mà chẳng ai quan tâm cô, phải bọn họ đều nghĩ là cô sai cơ mà. Chàng trai năm ấy đáng yêu như thế giờ lại như vậy sao? Anh còn nhớ cô không, khi xưa trước lúc anh được đưa đi còn hứa sẽ tìm cô cơ mà? Chẳng qua lúc đấy chưa kịp chờ anh tới mà cô đã phải chuyển đi nơi khác, lúc đó cô có đưa cho anh một chiếc vòng đôi, không biết anh có còn nhớ không nhỉ, chàng trai năm ấy người cô dành cả thanh xuân để chờ đợi, phải chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Một thời gian sau cô quay về nơi cũ, thì thấy anh, ánh mắt ấy, vẻ đẹp ấy cô chẳng lẫn đâu được, ấy vậy mà bên cạnh anh là Khả Như sao? Bạn thân của cô đang hạnh phúc mà dường như anh chẳng còn nhớ chuyện khi ấy. Những dòng kí ức cứ theo nhau ùa về, những cơn đau cũng càng lúc mà thấm hơn. Trước khi Thiên Du ngất đi cô chỉ khẽ thì thầm chẳng biết rằng cô nói với ai, cô mong ai nghe được ''người con gái năm ấy hứa chờ anh thì sẽ chờ, em chờ được nhiều năm rồi giờ em chờ thêm một chút, vậy mai sau anh nhận ra thì thương em thêm một chút, anh nhé? '' Cô nở một nụ cười rồi ngất đi, chìm vào khoảng đen lạnh lẽo ấy.
'' Trạch Quân, sao anh thương em như vậy '' trong căn phòng ngủ vốn là của Trạch Quân và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-nguoc-em-anh-sai-roi/1509299/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.