Hàn Trạch Quân làm xong việc thì cũng đã sáu giờ tối anh tắt máy tính rồi ra ngoài tìm Khả Như đi dùng bữa tối.
'' Khả Như em muốn ăn gì '' anh ôn nhu hỏi ả ta
'' em ăn gì cũng được mà ''
'' chúng ta ăn lẩu nhé?''
ả ta nhõng nhẹo '' ăn lẩu nóng lắm còn lại nổi mụn nữa, xấu lắm ''
Hàn Trạch Quân vẫn nhẫn nại '' vậy đưa em đi ăn nướng ''
'' Mùi lắm anh à ''
'' Vậy đồ Pháp được không?''
'' Chẳng phải hôm trước mới ăn rồi sao?'' Khả Như vẫn õng ẹo
'' rốt cuộc em muốn ăn gì '' Trạch Quân hơi mệt nói
'' Em ăn gì cũng được ''
'' en đừng thế nữa được không? ăn gì cũng không xong lại ăn gì cũng được, em càng lúc càng khó chiều ''
ả ta tỏ ra dỗi dỗi '' có phải anh có vợ nên quên em rồi không? hồi xưa anh chẳng bao giờ lớn tiếng với em anh đã không cho em được danh phận Hàn Phu Nhân mà anh hứa, bây giờ anh lại lớn tiếng với em, nếu anh hết yêu thì thôi đi, em không ép anh, em rất muốn anh hạnh phúc '' ả ta nói với thái độ không hề giả trân khiên Trạch Quân thấy có lỗi '' anh xin lỗi mà, anh làm sao vì loại tiện nhân như cô ta mà bỏ bảo bối nhà anh được chứ '' anh xoa đầu rồi ôn nhu đặt một nụ hôn lên môi Khả Như như để dỗ dành.
'' em tha lỗi cho anh đấy, nếu một ngày anh hết yêu em, cứ nói với em một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-nguoc-em-anh-sai-roi/1509296/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.