Thấy vẻ mặt sùng bái của Tô Ngọc Châu đối với La Thành lúc này, Tô Viễn Sơn nói với cô
"Con mà được nửa phần của La Thành thì tuổi già của ba xem như đã mãn nguyện rồi"
Tô Ngọc Châu không phục bĩu môi nhìn ông
"Sao lại là nửa phần, ba xem thường con gái ba quá rồi"
Tô Viễn Sơn gõ yêu lên đầu Tô Ngọc Châu
"Nửa phần là quá mong đợi của ba rồi đó. Con lo mà cố gắng làm việc đi"
Nói xong ông cầm cặp táp rời đi
Tô Ngọc Châu ở lại giận dỗi quay sang La Thành xả giận
"Hình như anh là con ruột của ba chứ không phải là em"
"Sao lại nói vậy" La Thành vừa uống nước vừa từ tốn nhìn cô hỏi
"Không phải sao. Ba khen ngợi anh, tung anh lên tới ngọn cây. Còn em ba thẳng thừng đạp cho một phác, té úp mặt xuống bùn"
La Thành cạn lời nhìn Tô Ngọc Châu, nhiêu lúc anh thật sự muốn bổ não cô ra xem bên trong đó nó chứa những gì.
Anh cầm áo khoác đứng dậy đi đến gõ đầu cô
'Ấu trĩ"
'Ây da...sao ba và anh cứ thích gõ vào cái đầu này của em thế” Tô Ngọc Châu xoa đầu oán giận
Thấy Tô Ngọc Châu vẫn chưa có ý định đứng dậy, La Thành nói
"Anh ra đến xe mà em chưa có mặt là anh đi trước đó" nói xong anh quay mặt bước đi.
Tô Ngọc Châu thấy anh đi thật, cô hoảng hốt câm túi xách rối rít chạy theo. Lúc này cái miệng nhỏ của cô không chịu an phận mà hét lên
"La Thành đáng ghét, anh chỉ giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-lam-vo-anh-nhe/160260/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.