Trong lúc Tô Ngọc Châu đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì tiếng chuông điện thoại của La Thành vang lên, cô tiện tay cầm lên đưa cho anh.
Nhìn thấy chữ Trần Tú Anh hiện lên trên màn hình La Thành cảm thấy hơi khó chịu nhưng không biểu lộ ra ngoài. Anh để điện thoại sang một bên rồi tiếp tục ăn
Tô Ngọc Châu ngồi bên cạnh quan sát anh từ đầu đến cuối, cô cảm thấy khó hiểu số máy này đã gọi anh đến lần thứ 3 rồi mà anh vẫn thản nhiên ngồi ăn ngon lành.
Hai tay chống cằm, Tô Ngọc Châu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn La Thành
"Đã gọi đến cuộc thứ 3 rồi, sao anh không bắt máy"
"Ở công ty gọi đến, cũng không có vấn đề gì lớn, hôm nay anh muốn nghỉ ngơi"
Nghe La Thành nói vậy Tô Ngọc Châu cũng không nghi ngờ gì.
Buổi chiều thấy La Thành vẫn còn ngủ say Tô Ngọc Châu trở về phòng thay quần áo ra ngoài. Vì không muốn có vệ sĩ đi theo nên cô ra ngoài bằng lối cửa sau
La Thành nằm mê man cho đến 8 giờ tối thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nhìn thấy số gọi đến mi tâm liền nhíu lại. Anh biết nếu hôm nay không nghe máy có thể sáng mai cô ta sẽ tìm đến tận cửa. Cuối cùng anh cũng miễn cưỡng bắt máy
"Có chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lùng như băng giá của La Thành vang lên trong điện thoại chỉ là Trân Tú Anh mấy năm nay đã rất quen với thái độ này của anh nên không mấy để tâm, chỉ cần anh chịu nhận cuộc gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-lam-vo-anh-nhe/160245/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.