Hôm nay đã là ngày thứ ba Trịnh Ngọc Khuê tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì hết cứ ngồi thần thờ ra đất và oán trách chính bản thân mình đã đưa Lục Cảnh Minh vào con đường chết. Mặc cho mọi người bên ngoài khuyên cô như thế nào thì cô vẫn không bước ra ngoài dù chỉ nửa bước. Vì quá tuyệt vọng cô yếu ớt khẽ nói: "Nếu như được làm lại từ đầu nhất định em sẽ không dời xa anh thêm một lần nào nữa!" Nói xong cô lấy mảnh thuỷ tinh rạch tay mình sau đó ngất đi. Vì tiếng ồn trong phòng tắm khá to nên đánh thức cô dậy, mở mắt ra nhìn căn phòng ngủ của cô và Lục Cảnh Minh bừa bộn lọ hoa cũng bị mém vỡ hết dưới sàn nhà. Nhìn khung cảnh trước mặt cô vừa lạ vừa quen và sững sờ khi nhận ra rằng thời điểm này là trước một tuần sau khi ly hôn với anh. Sau đó Lục Cảnh Minh cũng bước ra ngoài thấy anh bị thương mà vẫn chưa băng bó lại cô liền chạy lại và cầm tay anh lên nhìn vết thương lo lắng nói: "Sao anh khônh băng bó vết thương lại đi lỡ nhiễm trùng thì sao?"
Lục Cảnh Minh rụt tay ra và lạnh lùng đáp lại: "Nếu như tối qua em không quậy banh cái phòng này lên thì tôi sẽ có vết thương này không?" Anh nhíu mày nhìn cô, thấy anh nói vậy cô khẽ nói: "Em xin lỗi em không hề cố ý làm anh bị thương đâu." Lục Cảnh Minh nghe lời xin lỗi của cô mà không tin được còn tưởng đang nằm mơ. Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-em-thuoc-ve-toi/3400040/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.