“Anh dựa vào cái gì đánh tôi? Anh không phải là cha tôi.” Cô khóc nức nở, đá loạn xạ. Lúc cha còn sống, cũng chưa từng đánh cô như vậy, rốt cuộc là Kiều Phong Khang dựa vào cái gì mà đánh cô? “Còn dám đi tìm Kiều Quốc Thiên nữa không?” Vẻ mặt Kiều Phong Khang vẫn lạnh lùng như vậy, không cho mình mềm lòng. Vật nhỏ này thiếu giáo huấn, dê vào miệng cọp còn không biết, vậy mà dám ầm ĩ đòi qua đó. Mới đầu Du Ánh Tuyết còn quật cường nói, dám tìm, muốn đi tìm. Nhưng bị đánh liên tục hai lần, quả thật là bị dọa sợ, cho nên cô khóc lóc lắc đầu: “Không đi, cháu không đi nữa... Chú ba, chú đừng đánh cháu nữa...” Kiều Phong Khang nóng tính tới mấy, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng. Hơn nữa nhìn đôi mắt cô đẫm lệ, anh không nỡ ra tay tiếp. Rút tay về, lật người cô lại, cô cắn môi, quật cường dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt đẫm lệ, không chịu nhìn anh. “Thay áo ra rồi ngủ tiếp.” Cô hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh. Hình như động tác này động trúng chỗ đau, đau tới mức gương mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại. Kiều Phong Khang thở dài, đau lòng, giọng nói không tự giác được nhẹ nhàng hơn: “Sau này đừng trêu chọc tôi như vậy nữa, biết không?” Làm như không nghe thấy lời anh nói, cô lấy chăn che kín đầu, lại không để ý tới anh. Quỷ đáng ghét! Cuồng bạo lực! Đàn ông thối tự cho là đúng! Sau khi ầm ĩ một lúc, Kiều Phong Khang đi xuống lầu. Ngồi trong phòng khách đốt điếu thuốc, nghĩ tới Kiều Quốc Thiên cũng dám ra tay với vật nhỏ này, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi. Cô đơn thuần vô hại, không có một chút kinh nghiệm nào, căn bản sẽ không nghĩ tới phương diện đó. Nếu sau này bị người ta bán, chỉ sợ còn đếm tiền giúp người ta ấy chứ. Hiện giờ mình lại ra tay đánh cô, như vậy trong lòng cô sẽ càng chán ghét mình hơn. Anh nói gì với cô, cô nhất định đều không nghe lọt. Anh hít sâu một hơi thuốc lá. Sau đó vươn tay dụi vào trong gạt tàn: “Dì Lý.” Dì Lý chạy nhanh tới: “Cậu Kiều.” “Lên xem cô ấy xem.” Kiều Phong Khang im lặng một lát, mới có chút không được tự nhiên nói: “Tôi vừa mới đánh cô ấy, dì hỏi một chút xem, còn đau không. Thuận tiện... Nhìn xem có làm cô ấy bị thương không.” Dì Lý vô cùng kinh ngạc. Lần trước cô Du bị thương, cậu Kiều vì chuyện này mà tức giận còn rành rành trước mắt, hiện giờ cậu Kiều lại tự mình ra tay đánh cô Du, vậy cô Du phạm phải lỗi nặng cỡ nào? Dì Lý lên rồi. Kiều Phong Khang ở dưới lầu lại lấy một điếu thuốc ra, châm lửa. Có chút sốt ruột. Mình như vậy, đúng là hơi buồn cười. Anh chưa bao giờ để phụ nữ vào trong mắt, lại bị một cô nhóc quấy nhiễu đến sứt đầu mẻ trán. Một lòng đều đặt lên người cô. Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu. Dì Lý đi từ trên tầng xuống. “Cô Du vẫn còn đang khóc, có lẽ trong lòng rất ấm ức.” Kiều Phong Khang hỏi: “Có làm cô ấy bị thương không?” Anh ra tay không nhẹ. Dì Lý thở dài: “Cô nhóc kia thẹn thùng, mới đầu làm thế nào cũng không chịu cho tôi xem. Sau đó tôi xem, đỏ một mảng lớn. Da mịn thịt mềm, chắc chắn là đau.” Kiều Phong Khang không nói, im lặng dụi tắt điếu thuốc, vẻ mặt càng âm trầm hơn. Anh vẫy tay, bảo dì Lý rời đi. Không biết qua bao lâu, không còn nghe thấy tiếng khóc trên lầu nữa. Cuối cùng Kiều Phong Khang vẫn đi lên tầng. Đẩy cửa đi vào, động tác rất nhẹ, sợ ầm ĩ tới vật nhỏ kia. Trong phòng, quả nhiên là cô đã ngủ thiếp đi rồi. Nhưng mà cho dù ngủ, ấm ức trên mặt vẫn chưa tiêu tán. Khóe mắt còn treo nước mắt nhàn nhạt, rất dễ khiến người ta đau lòng. Kiều Phong Khang hơi hối hận. Cho dù tức giận, cũng không nên ra tay với cô. Cô còn nhỏ như vậy. Thở dài, anh vươn tay lai nước mắt ở khóe mắt cô, động tác, ngay cả mình cũng không phát hiện ra là dịu dàng cỡ nào. Vừa định rút tay về, tay lại bị một bàn tay nhỏ vươn ra, đột nhiên nắm lấy. Nhiệt độ nóng hổi, cùng với xúc cảm mềm mại kia, khiến trái tim Kiều Phong Khang hơi run lên. Giống như sợ anh sẽ rời đi vậy, ngón tay mềm mại nhỏ nhắn trắng nõn của cô nắm chặt lấy ngón trỏ của anh. Anh rủ mắt, một màn ngón tay dây dưa với nhau khiến trong lòng anh cảm thấy nóng lên, tình triều cuộn trào. “Ánh Tuyết...” Anh trầm thấp gọi cô, giống như kích động, giống như động tình, giống như nỉ non. “Cha...” Cô gọi nhỏ, mơ hồ, thương tâm: “Cha... Cha đừng bỏ con lại, có được không? Con không muốn làm cô nhi không có ai yêu đâu...” Kiều Phong Khang sửng sốt. Hóa ra cô nhóc này coi anh là người khác. Hơi thất vọng, nhưng không bất ngờ. Chỉ là... Cô thật khờ. Khi nào thì cô không có ai yêu hả? Anh đã sớm yêu cô tận xương tủy. Chỉ là, cô chưa bao giờ cảm nhận được. Thở dài, Kiều Phong Khang hơi di chuyển, nằm xuống bên cạnh cô, trầm ngâm một lát, sau đó một cánh tay ôm cô vào lòng. Du Ánh Tuyết giống như thích phần ấm áp và cảm giác này, cơ thể hơi rụt lại, dán sát vào trong lòng anh. Lúc này, bỗng nhiên cơ thể Kiều Phong Khang căng cứng. Rất lâu sau, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô nhóc trong lòng. Tay cứng đờ, không dám có quá nhiều động tác. Chỉ sợ... Cái ôm này, anh sợ rất nhiều tình cảm dồn nén đã lâu, cho dù dốc toàn lực cũng không thể kìm nén nổi. Nhưng cô giống như bất mãn vì hai người như vậy, hai tay bò lên, ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt nhỏ nhắn càng dán sát vào giữa cổ anh. Hơi thở của Kiều Phong Khang nặng nề hơn, bàn tay to chế trụ cái gáy mềm mại của cô nhóc kia, kéo cô ra xa mình một chút. Cô ngủ rất say, không tỉnh lại. Giống như đứa bé choai choai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]