Giống như một quả đào mật dần phát dục trưởng thành, càng ngày càng mê người. Cũng chính vì như vậy, càng có nhiều người đánh chủ ý với cô.
Nếu anh lại chẳng quan tâm cô, chỉ sợ, cô thật sự sẽ thành của người khác mất.
“Kiều Phong Khang, món nợ ngày hôm nay tôi nhớ kỹ!” Trước khi Kiều Phong Khang rời đi, bỗng nhiên Kiều Quốc Thiên mở miệng.
Anh ta đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Kiều Phong Khang dừng bước một lát, ôm Du Ánh Tuyết, quay đầu nói: “Lần này Du Ánh Tuyết không sao, tôi sẽ không so đo với cậu. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu! Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình cảm anh em!”
Mỗi một chữ, đều có đủ lực chấn nhiếp.
Kiều Quốc Thiên nên cảm thấy may mắn vì hôm nay chưa kịp ra tay với Du Ánh Tuyết.
Nếu không, hôm nay anh ta tuyệt đối không thoải mái như vậy.
Kiều Quốc Thiên cười mỉa: “Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa. Anh dám nói, anh không có một chút chủ ý như tôi không? Nhiều năm qua anh hao hết tâm tư với cô nhóc kia như vậy, còn không phải là muốn ngủ với cô ta? Ồ, nói không chừng, thực ra anh đã sớm ngủ với cô trăm ngàn lần rồi, cho nên anh cần gì phải giả vờ làm chính nhân quân tử trước mặt tôi?”
Vốn tưởng rằng những lời này sẽ chọc giận Kiều Phong Khang, Kiều Quốc Thiên thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý phản kích.
Nhưng nằm ngoài ý muốn, lần này Kiều Phong Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/208576/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.